Rất nhanh xe đã về đến biệt thự Nam Gia, người hầu ra mở cổng, thì trông thấy Nam Môn Thần vác An Ngôn đang vùng vẫy như cá mắc cạn.
Một hầu gái tiến lên muốn giúp thiếu phu nhân, nhưng chạm phải ánh nhìn sắc lẻm của hắn, đành ra ngoài khép cửa lại.
“Á!”
An Ngôn kêu lên một tiếng, thân thể bị hắn ép chặt vào tường, một tay giữa hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại di chuyển vào trong áo cô, đột ngột bàn tay đó bóp bấu vào bụng dưới của cô.
“Đau!”
An Ngôn phản xạ kêu đau, hắn lại cười lạnh:
“Tôi đã giữ nghiệt chủng lại, không có nghĩa tôi sẽ tha cho nó!”
“Ly hôn rồi!”
Hắn nghe cô nói 3 chữ này, mi tâm bỗng tối sầm lại, bóp lấy cổ thon của cô, trầm giọng:
“Tôi đổi ý rồi!”
Nam Môn Thần rất ngang tàn, và chẳng màng ly hôn hay ly thân nữa.
“Người đâu!”
Hắn buông khẩu lệnh, bên ngài hai bảo tiêu mặc đồ đen bước vào cùng kính.
“Nam chủ!”
An Ngôn kinh sợ nhìn bọn họ, rồi chạm phải ánh mặt sắt lạnh của Nam Môn Thần.
“Giam cô ta lại!”
Hai người họ bước đến cưỡng chế hai tay cô, lôi đi.
Cùng lúc này, cô trong thấy một người nằm trên giường của hắn, khuôn mặt nam nhân kia chính xác là Nam Từ, người đã có nhẫn cặp với Nam Môn Thần, lại còn nhiều lần ra lệnh cho cô ly hôn với Nam Môn Thần.
Lẽ nào mối quan hệ giữa họ không đơn thuần? An Ngôn nghĩ xa vời hơn, là Nam Môn Thần đề nghị ly hôn, có liên quan đến người này.
“Nam Môn Thần! Tại sao anh ta lại trên giường anh!” Cô nhìn hắn, rồi liếc sang giường, Niệm Từ quả thật không mặc áo, chăn phủ ngang ngực, ai có thể nghĩ trong sáng hơn.
“An Ngôn… Tôi không nhất thiết nói ra quan hệ của chúng tôi…” Hắn đến gần siết cổ tay cô nâng lên: “Cô chỉ cần hiểu chuyện là được!”
“Hiểu chuyện?!” An Ngôn thật sự không rõ ý của hắn.
Hai bảo tiêu nhanh chóng lôi cô ra khỏi phòng, bọn họ mang cô lên một chiếc xe màu đen rất u ám.
“Các người đưa tôi đi đâu?”
“Tiểu thư… Chúng tôi là bất đáp dĩ.” Một tên đang lái xe, nhìn qua kính hậu, vẻ mặt đầy ủy khúc.
Tên còn lại ngồi cạnh cô, nhưng im như thóc.
Sau hơn 2 tiếng căng thẳng trên xe, An Ngôn được họ dắt vào ngôi biệt thự ảm đạm, nhện dăn gián bò.
An Ngôn không khỏi bất ngờ, Nam Môn Thần thế mà lại đưa cô đến nơi đây đày đoạ sao?
“Tiểu thư mời.” Hai người đàn ông cung kính mời cô vào trong.
“Đây là nơi dưỡng thai, mong cô đừng chạy lung tung.”
Một bà lão trông khuôn mặt xấu xí đến đáng sợ, giọng trầm ồ như doạ người.
An Ngôn nhìn xung quanh căn mật thất, đúng là không tồi tàn như vẻ ngoài của ngôi biệt thự hoang này.
Hai người kia nhận hiệu lệnh từ bà lão, họ lui ra.
“Ở đây thì phải tuân thủ nguyên tắc.”
“Nguyên tắc?!”
An Ngôn buộc miệng hỏi lại, nhưng bà lão phớt lờ đi…
[…]
Vài tháng sau…
Bình minh ló dạng…
“Tìm thấy chưa?”
Trên sân thượng toà nhà cao tầng, Người đàn ông trong âu phục màu xám tro, mặt nạ màu bạc che nửa mặt, nhâm nhi tách trà ấm, hỏi thuộc hạ phía sau mình.
“Chúng…tôi…”
Tên thuộc hạ ngập ngừng, lập tức bị hắn ta vung tách trà trúng vào trán, đổ máu.
“Chủ nhân…!”
Thuộc hạ ôm trán máu me, kiềm hãm cơn đau, rung giọng. Hắn ta ngoảnh lại nhìn thủ hạ một cái, rồi hướng mắt nhìn mặt trới đang nhú lên.
“Thế tên Nam…”
“Ông nhắc tôi?”
Lời chưa dứt, Nam Môn Thần đã xuất hiện.
Hành động có phận khựng lại của người đàn ông, khiến khoé miệng Nam Môn Thần cong lên.
Muốn đấu với tôi có non lắm. Hắn nghĩ thầm và chạm rãi đến gần vịnh vai đối phương.
“Ông đúng là hổ dữ!”
“Khốn kiếp!” Giọng trung niên của người đàn ông chứa đầy căm phẫn, tay túm lấy cổ áo Nam Môn Thần, ép hắn vào ban công đầy nguy hiểm.
Ông ta hiểu ý móc mỉa của Nam Môn Thần, nên phẫn nộ tăng vạn phần.
“Xem ra ngươi không ngốc giống tên trùm đó!”
“Cấm ông nhắc đến cha tôi!” Nam Môn Thần túm áo ông ta đè người xuống bàn, cà phê đổ tung toé.
Hai vệ sĩ của lão bị người của Nam Môn Thần ngăn lại.
“Lão già! Tại sao 5 lần 7 lượt hại gia đình tôi!”
- “Pằng.”
Lời vừa dứt có tiếng nổ súng phía sau, Nam Môn Thần phản xạ ngoảnh lại thì thấy An Ngữ chỉa nòng súng đang bốc khói về hướng mình, đúng lúc này viên đạn cấm vào vai phải của hắn.
An Ngữ rất nhanh đi đến, túm tóc hắn, bắt hắn nhìn mình, buông lời xấu xa: “Nam Môn Thần… Mày đêm giấu An Ngôn ở đâu?”
“Tên khốn, mày rất giỏi diễn!” Nam Môn Thần bóp cổ An Ngữ đè xuống, tát thêm mấy cái tát vào mặt đối phương, rồi quẹt máu trên vai bóp miệng đối phương.
Mùi máu tanh tưởi khiến An Ngữ buồn nôn, mặt bừng đỏ lửa tức tối, mà đôi tay, cùng hai chân bị hắn khoá chặt.
Phía sau, người của Nam Môn Thần đã chỉa súng vào đầu người đàn ông đeo mặt nạ không chế.
“Chuyện ân oán nhà họ Nam, người có quyền xen vào sao?” Dứt lời hắn tàn nhẫn bẻ một cái rót tay phải của An Ngữ.
Bàn tay đó đã cước cò súng, viên đạn trúng vai hắn, nên phế nó là hình phạt nhẹ nhàng lắm rồi.
“Đồ khốn!” An Ngữ rất nhanh đá nhổ nước miếng vào mặt hắn, và buông lời mắng chửi.
“Được!” Hắn quẹt đi nước miếng dính trên má mình, nhanh chóng bóp miệng An Ngữ, trừng đôi mắt sắt lạnh, tay đưa ra, vệ sĩ nhang chóng đặt tiểu đao vào lòng bàn tay hắn.
An Ngữ hồi hợp, lẽ nào hắn muốn giết mình.
“Chửi rất hay! Âm giọng này mất đi thì ngươi nghĩ thế nào!”
An Ngữ cắn lấy ngón cái của hắn, lập tức thoát được, liền rút súng trong người chỉa vào ngực trái của hắn.
Lúc này ai nấy cũng điều rung tim, duy có Nam Môn Thần dơ tay đầu hàng nhưng khoé miệng cong lên trêu chọc.