“An Ngữ…!” Mặc Tử Hiên bước vào phòng nhìn quanh không thấy một bóng người nào, nhìn lý nước lọc trên tủ đầu giường đúng lúc đang khát, anh hớp ngay một ngụm.
Càng lúc này ngoài sân sau biệt thự.
Hàn Hạo ép An Ngữ vào gốc cây to, ánh mắt như muốn thiêu đốt đối phương.
“Khôn hồn thì mày rời khỏi đây!”
An Ngữ im lặng nhìn lên căn phòng của mình, nhếch môi:
“Tôi là người anh ấy quan tâm, anh nghĩ tôi biến mất…” An Ngữ kề xác tai Hàn Hạo thổi hơi chọc gan: “Thì…?!”
“Con mẹ nó!” Hàn Hạo đẩy một phát, An Ngữ lăn dưới nền cỏ, trầy tay chảy máu, vừa ngẩn lên, Hàn Hạo đã trèo lên đè chặt cậu.
“Tao nhẹ nhàng mày không nghe!” Nhảy ranh!"
“Anh làm gì vậy?” Giọng nói của Mặc Tử Hiên văng vẳng bên tai, Hàn Hạo ngoảnh đầu thấy Mặc Tử Hiên trong áo choàng lụa bước đến.
Hàn Hạo mới để ý giờ đã là xế chiều, giờ làm việc của Mặc Tử Hiên đã hết, hắn sơ ý để Mặc Tử Hiên trông thấy mình ức hiếp An Ngữ rồi.
An Ngữ lại cười trộm gian xảo, nhìn Hàn Hạo đầy lo sợ Mặc Tử Hiên, càng khiến cậu ta thoả ý.
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Không được đụng tới An Ngữ.”
Mặc Tử Hiên cúi đỡ An Ngữ dậy, thấy máu rỉ ở tay, liền quay qua trách vấn Hàn Hạo.
“Anh không GAY, sao cứ phải?”
Hàn Hạo không kiềm được mà nói thẳng ra giới tính của Mặc Tử Hiên, hắn biết lỡ miệng nhưng vẫn nói tiếp:
“Mặc Tử Hiên… Anh là anh, còn anh trai là anh trai, mạo nhận làm gì?”
Mặc Tử Hiên đứng hình vài giây, bàn tay cũng siết chặt nắm đấm.
An Ngữ đột ngột ôm chặt Mặc Tử Hiên, nhưng đằng sau cái hành động là một ánh mắt thâm thúy.
Mặc Tử Hiên rất nhanh đã dỗ dành An Ngữ mà không đối hoài gì đến Hàn Hạo.
An Ngữ thấy Hàn Hạo hậm hực bỏ đi, ánh mắt chuyển sang tà mị, cúi đầu hít hương thơm nơi cổ quyến rũ của Mặc Tử Hiên.
“Anh có thể cõng em chứ?”
Trước lời đề nghị này, Mặc Tử Hiên không hề do dự, cúi người cho cậu leo lên lưng.
Hàn Hạo phía xa trông thấy cảnh đó, vào xe đóng cửa một cái rầm, đạp ga rời khỏi…
[…]
Cùng lúc này…
Nam Môn Thần mở cửa phòng An Ngôn, bước vào thấy An Ngôn say giấc trên giường, hắn chậm rãi ngồi xuông cạnh nàng.
Rõ ràng ở bên anh sẽ ngon giấc, thế mà cứ. Nam Môn Thần khẽ nắm tay An Ngôn, nhưng lại khiến cô thức giấc.
“Anh cút đi!” An Ngôn dồn hết bứt xúc vào ánh mắt, chỉ tay đuổi Nam Môn Thần.
“Em dám dám thái độ với anh?” Nam Môn Thần dùng ánh mắt sắt lạnh cắm vào người An Ngôn, hai tay to bóp chặt đôi vai mỏng manh, gằn giọng.
An Ngôn bị tác động đau đến nhăn nhó, Nam Môn Thần đè nàng lên giường:
“Em muốn cái gì hả?”
“Ly hôn!” An Ngôn hững hờ nhìn hắn đáp.
Nam Môn Thần cũng nhanh chóng thả cô ra.
Vậy là hắn buông tha cho cô sao? An Ngôn nghĩ quá đơn giản, còn Nam Môn Thần không dễ thuận ý ai cả.
“Được!”
An Ngôn giật mình với câu trả lời của Nam Môn Thần.
Nhưng không để cô kịp hoàn hồn, hắn nói tiếp:
“Phục vụ anh, anh hài lòng… sẽ ký.” Đôi môi mỏng mím nhẹ, ánh mắt hướng vào phòng tắm.
An Ngôn tinh ý nhận ra Nam Môn Thần muốn phục vụ chuyện đó*, mà còn trong phòng tắm, cô nghĩ đúng là một tên biến thái.
Thế nào là hài lòng anh ta chứ? Cốt ý muốn hành hạ mình chứ gì? An Ngôn nghĩ sâu rộng lời nói của Nam Môn Thần, dù có phục vụ nhiệt tình, xong chắn chắc hắn sẽ nói không hài lòng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tinh Cầu Cô Độc
4. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
=====================================
“Em không muốn ly hôn nữa à?”