“Tên khốn… Tại sao mày hại công ty tao?” Từ Viên xông vào văn phòng của Nam Môn Thần, xách cổ áo hắn làm loạn.
Tiếng vật dụng, tài liệu bay tung toé.
Cổ phiếu Từ Thị tuộc dốc thảm hại, theo mảnh đất bị rơi vào quy hoạch treo, bản hợp đồng của Nam Môn Thần rõ ràng là một cái bẫy.
“Đúng đấy! Ông nên quay về khắc phục đi… đến đây van xin tôi vô ích.”
“Mày…!” Từ Viên rút súng chỉa thẳng vào ngực Nam Môn Thần.
Nam Môn Thần chẳng những không sợ, còn tiến bước ép ngực trái tiếp xúc nồng súng, nét mặt đầy thách thức.
“Ông nghĩ giết tôi thì ông sống được à!” Hắn chách lưỡi vài cái: “Hạ Thương mà ông yêu thì bỏ cho ai?”
“Sao mày biết cô ấy!”
Từ Viên hạ súng, nhìn bứt ảnh Nam Môn Thần đưa ra, người phụ nữ chụp chung với Từ Viên có khuôn mặt rất giống An Ngôn.
Tất nhiên Nam Môn Thần trước khi hợp tác với người phụ nữ bí ẩn, hắn đã điều tra rõ nguồn gốc người phụ nữ, đối với hắn lợi ích tiền bạc quan trọng, nhưng không phải hợp tác lung tung gây hại cho bản thân, biết địch trăm trận trăm thắng.
“Đúng là con rể của ta!” Hạ Thương từ ngoài bước vào, ngồi chểnh chệ trên sofa, bà luôn diện sườn xám tôn lên vẻ đẹp kiêu sa.
“Tất nhiên rồi mẹ vợ!” Nam Môn Thần ngồi xuống ghế tổng ký chi phiếu ném vào mặt Từ Viên: “Số tiền này đủ để ông sống quản đời còn lại đấy!”
“Hạ Thương! Tại sao em lại hại anh!” Từ Viên đau lòng hỏi.
Hạ Thương lật bài ngửa: “Trả thù cho một vị chủ tịch tài giỏi… Anh đã quên người bạn thân của mình rồi sao?”
Lúc này Từ Viên nhớ đến cậu bạn thân Ngự Thần, mà hắn đã đẩy xuống vực 25 năm về trước, rồi dựng hiện trường tai nạn, sang đoạt mọi tài sản, lẫn vợ bạn. Phút yếu lòng Hạ Thương đã ngã vào vòng tay của hắn, cùng lúc đó đứa con gái duy nhất của bà bị bắt cóc, bà tái giá chóng vánh mong Từ Viên tìm lại cô con gái của bà, thấm thoát đã 25 năm trôi qua, ai cũng đã già
“Tại sao em biết?”
“Trước khi cha anh mất, ông đã cho tôi biết hết sự thật.”
Hạ Thương lạnh lùng nói, Từ Viên tuyệt vọng rời khỏi phòng, tình yêu của ông bấy lâu cũng không khiến giai nhân rung động. Không có Hạ Thương, ông cũng không cần địa vị nữa.
Nam Môn Thần ngay từ đầu đã âm thầm điều tra Hạ Thương, nên khi người phụ nữ kia chửi hắn “hỗn xược” dám bàn chuyện trên giường, hắn đã đoán ra bà ta là mẹ ruột của An Ngôn.
Cũng như chuyện An Ngôn mất tích đến gần sáng quay về, hắn đã nghi ngờ uẩn khúc phía sau, cũng như tên đàn ông lạ mặt đến sảnh công ty mang An Ngôn đi, phen đó hắn xém đâm nát chân tên đó.
“Chuyện tôi làm là vì An Ngôn, mong bà giữ bí mật.” Nam Môn Thần hướng tay ra cửa, cốt ý mời Hạ Thương rời khỏi.
“Ly hôn với con bé đi!” Hạ Thương ngoảnh lại buông câu cắt đứt quan hệ vợ chồng của con gái, bà muốn mang con gái rời khỏi Trung Quốc, tạo ra cuộc sống tươi đẹp hơn cho đứa con gái lưu lạc.
Nữ thư ký bên cạnh bà mở ra một cặp tap tiền. Và giấy tờ đất đai, nhà cửa.
Nam Môn Thần thoạt đầu giật mình, giây sau bình tỉnh nhếch mép trả lời:
“Tiền tôi không thiếu, chỉ thiếu tình yêu của An Ngôn!”
Nam Môn Thần không thích nói dong dài, nhưng hàm ý trong câu nói khiến ai nghe cũng hiểu hắn chấp niệm tình yêu đơn phương này như thế nào, dù có bao nhiêu hàng rào ngăn cách, hắn cũng hóng hách chặt phá đập nát hết.
Tất nhiên Hạ Thương cũng hiểu Nam Môn Thần bá đạo và ngạo mạng cỡ nào, con gái bà ở bên hắn e rằng không có được tiếng nói chung. Vợ chồng không hoà hợp thì hai chữ hạnh phúc sẽ không hiện diện.
“Tôi không muốn An Ngôn khổ giống tôi, hôn nhân không có tình yêu… Hà cớ chi phải tranh dành.”
Nam Môn Thần suy nghĩ dừng vài giây ở câu ““hôn nhân không có tình yêu.””
Có thật là An Ngôn chưa từng lưu tâm đến tình yêu của hắn không? Hắn vò đầu suy nghĩ đến những trận cãi vả, nhớ đến ánh mắt căm phẫn của cô vợ, lẫn ngàn giọt nước mắt trách cứ. Và cả lúc An Ngôn bên Mặc Tử Hiên thái độ lại khác một trời một vực khi ở cạnh hắn.
Nhớ đến tờ đơn ly hôn hôm qua, thật sự An Ngôn đã dễ dàng ký vào mảnh giấy chia cắt hôn nhân đó.
“An Ngôn, nó mỏng manh, còn cậu có lắm tình nhân…”
“Tôi có bao nhiêu tình nhân, cũng không quan trọng hơn cô ấy…”
Nam Môn Thần phản bát lại lời buộc tội của Hạ Thương, hắn đấm ví trí ngực trái, muốn chứng tỏ trong trái tim hắn chỉ có An Ngôn.
Hạ Thương thấy không có kết quả đàm phán, bà rời đi trước.
Nam Môn Thần tựa ghế tổng thất thần.
Thiệu Phong bước vào thấy Nam Môn Thần như thế có chút xót xa, anh quay lưng muốn trở ra, thì…
“Tìm được An Ngôn chưa?”
Thiệu Phong khựng chân lại, đôi mắt rủ xuống, trầm giọng:
“An tiểu thư ở nhà Mặc Tử Kỳ!”