“Ting Ting…”Tiếng còi xe in ỏi và ánh đèn chói mắt, An Ngôn bừng tỉnh thì thấy mình đang đứng giữ đường.
“Cô kia muốn chết hả?”
Tài xế xe container nhú đầu ra quát mắng, xém nửa anh ta đụng chết người rồi, còn nuôi vợ trẻ con thơ hỏi sao không quạo.
An Ngôn gật gật đầu tỏ ý xin lỗi, anh ta thấy đầu cô băng gạc trắng, trên mình là y phục bệnh nhân nên bỏ qua không làm khó.
An Ngôn nhìn xe container lướt qua, mà bước chân không biết phải đi về đâu?
Nhà không có, cha cũng mất, em trai lại không rõ tung tích.
Nam Môn Thần là một tên xấu xa, liệu cô có nên trở về bên một ác ma như hắn không?
“Bé con! Cẩn thận.”
“!!”
An Ngôn nhìn sang đường thấy một người đàn ông đang dạy con gái 7 tuổi đạp xe, những giọt mồ hồi ước đẫm nơi vầng trán người đàn ông.
An Ngôn bỗng thấy đó là hình ảnh cha cô đang dạy mình chạy xe đạp, nụ cười hạnh phúc của ông lại rõ ràng như mới cạnh cô.
“Cha!” An Ngôn vô thức thốt lên tiếng gọi cha, cô bước qua bên họ.
“Cha ơi!” Cô bé thấy cô mặc bộ đồ màu xanh trời, nó biết là y phục bệnh nhân, nhìn trán cô có băng gạc trắng, nó níu tay cha mình, đôi mắt nhỏ đầy lo lắng, nhón chân với tay muốn xoa dịu vết thương của cô.
An Ngôn cúi xuống cho bé con sờ, rồi móc trong túi ra một viên kẹo ngọt, đặt vào tay cô bé, giây phút này cô biết mình phải đi về đâu rồi, mỉm cười chào chào tạm biệt hai cha con…
[…]
Màng đêm bao trùm biệt thự Nam Gia, bên trong vẫn sáng đèn phòng khách.
- “Xoảng.”
“Có một người con gái, mà tìm cũng không xong!!”
Nam Môn Thần xô đổ hết ly tách trên bàn khách, đạp đổ mọi vật dụng ở phòng khách.
“Thiếu gia! An tiểu thư sẽ về mà!”
Thiệu Phong vỗ vai muốn hắn nguôi cơn nóng.
Hắn gạt tay Thiệu Phong ra, bóp lấy cổ anh ta nâng lên gằn giọng:
“Trông chừng một cô gái cũng không xong, đồ vô dụng!”
Đám người hầu thấy Nam Môn Thần bạo anh hành trợ lý vội chạy xuống bếp gọi vú Mộc Bình.
Mộc Bình lên tới, vội vàng gỡ tay Nam Môn Thần.
Thiệu Phong thật sự thấy mình vô dụng, nên đứng chết ở một gốc.
Có tiếng bước chân trầm thấp, Nam Môn Thần hướng mắt theo âm thanh đó, trước mắt hắn chính là An Ngôn trong bộ pijama xanh trời, đầu quấn băng gạc.
- “Lộp bộp.”
Nam Môn Thần tiến nhanh đến vươn tay lên cao.
An Ngôn phản xạ dùng tay che mặt né nhanh. Bàn tay to khựng trên không trung, cuộn tròn nắm đấm, răng nghiến chặt, mi tâm lạnh ngắt nhìn An Ngôn.
Anh ta muốn đánh mình sao?
Đột nhiên Nam Môn Thần ôm chặt cô vào lòng, nhịp tim của hắn đập rất mạnh, cơ thể nóng rang.
An Ngôn nghĩ hắn đang sốt cao.
“Cô biến đi đâu vậy hả? Có biết tôi sắp lật tung cái thành phố này, chỉ để tìm một cô vợ không có não không hả?”
An Ngôn nhìn mọi vật dụng trong phòng tan nát, công nhận Nam Môn Thần mà nổi điên, không đồ vật nào chịu nỗi, huống chi là con người.
“Tôi cần nghỉ ngơi!” An Ngôn bước lên phòng mà không hề ngoảnh lại.
Nam Môn Thần dù tức giận, nhưng nghĩ nàng trở về là được rồi…
[…]
Chung cư.
- “Ầm ầm.”
Từ Hoa Kiều quấn vội khăn tắm bước ra mở cửa. Nam Môn Thần sừng sửng trước mặt ả.
Nhận ra có điều không ổn, ả cười thảo mai, khoát tay Nam Môn Thần bước đến sofa, nhẹ nhàng rót cho hắn tách trà.
“Điện thoại!” Nam Môn Thần trầm giọng u ám, ánh mắt lạnh đến đáng sợ nhìn.
Từ Hoa Kiệu lật đật mang điện thoại trả cho hắn, khi nhận lại điện thoại, hắn liền kiểm tra camera.
Từ Hoa Kiều cười trộm, ả rất tự tin, bởi chính tay ả đã xoá hết dữ liệu camera trong điện thoại Nam Môn Thần, và tiêu hủy thẻ nhớ camera trong nhà Nam Môn Thần, chẳng còn chứng cứ nào cho thấy ả đáng An Ngôn nhập viện cả.
“Em nên ngoan ngoãn, anh không muốn tình trạng kia xảy ra một lần nữa!”
Nam Môn Thân đảo mắt nhìn hết gian phòng của căn hộ, mi mắt cụp xuống trầm giọng: “Em thay đồ đi, anh đưa em đi ăn!”
Từ Hoa Kiều vui vẻ vào trong thay trang phục lộng lẫy, khi bước ra Nam Môn Thần gần như bị hớp hồn, nhưng là hình bóng An Ngôn ẩn hiển trong Từ Hoa Kiều.
Đến nhà hàng bên bờ sông, Nam Môn Thần chỉ tập trung ăn, khiến Từ Hoa Kiều không vui.