Tổng Tài Ngược Kiều Thê - Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên

Chương 40: Nam Môn Thần và chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng




“Giỏi lắm!”

Nam Môn Thần vác An Ngôn lên lầu ném thắng lên giường một cái bịch, khẩu khí hậm hực chế nhạo.

Nàng cảm giác lưng như muốn vỡ ra, đau đến cơ mặt nhăn nhúm, bò dậy thì bị hắn ép ngược về vị trí cũ, ngũ quan hắn kề sát mặt nàng, đôi mắt nàng nhắm nghiền lại, tim đập loạn xạ.

“Tôi mới để cô tự do một xíu, đã leo lên xe nam nhân khác!”

Nam Môn Thần chính là xem camera sảnh, thấy An Ngôn đi theo tên đàn ông bí ẩn kia, nên cho người đuổi theo bao vây.

Lúc đó hắn lái xe đến đã đạp ga tăng tốc lever max, muốn đâm nát chân tên đàn ông kia, nhưng may hắn giữ tý lý trí nên chuyển phang gấp.

“Nam Môn Thần! Tôi… Tôi…!”

An Ngôn ngập ngừng muốn giải thích như không biết bắt đầu từ đâu.

“Làm vợ của tôi, khiến cô thiếu thốn thế sao?”

Nam Môn Thần giữ hai tay nàng trên đỉnh đầu, thuận thế đem nàng bao trọn trong lồng mình, cúi người chiếm hữu đôi môi mềm mại.

An Ngôn nhất thời lại không có ý phản khá, hắn hôn rất ngọt, thật sự không thể dừng cảm xúc ***

Lúc hắn chạm tay đến dây rút của lưng đầm, An Ngôn bừng tĩnh đẩy hắn ra.

- “Xoảng.”

Nam Môn Thần bị đẩy bất ngờ, mất thăng bằng té nhào xuống sàn cùng chay rượu vang trên bàn bay theo.

“Tôi… Tôi xin lỗi!” An Ngôn thản thốt đỡ hắn lên, nhận ra tay và lưng hắn bị miễn chai rượu vang rơi vỡ đâm trúng, phản xạ cởi áo somi máu đỏ, dùng miệng thổi thổi giúp hắn giảm đau.

Thoáng chút Nam Môn Thần thấy được người con gái mình yêu quan tâm, lửa giận cũng vơi đi ít nhiều.

“Anh ngồi đây, để tôi lấy bông băng.”

An Ngôn bắt ghế với lên đầu tủ áo lấy hộp y tế, nhưng mãi không chạm được, lúc muốn bỏ cuộc thì Nam Môn Thần đứng lù lù phía sau như ma, An Ngôn quay lại hết hồn liền trượt ngã.

“Chậm chạm!”

Hắn nâng tay lấy hộp y tế, đông thời tay kia chộp eo nàng vắt ngang hông, bước đến giường thả xuống.

“Chuyện gì cũng đến tay tôi! Người vợ phiền phức!”

Nam Môn Thần ngồi thẳng thân hình vạm vỡ, tấm lưng bị rách da nhưng tâm thế hắn như không có một chút đau đớn nào. Có lẽ sức chịu đựng thương tích của hắn đã quá đạt cảnh giới bất khả chiến bại.

“Sao anh không mắng tôi!”



An Ngôn vội vàng chấm thuốc sát trùng từng vết thương cho hắn, nhưng vẫn thắc mắc sao cô làm hắn bị thương hắn lại thản nhiên, còn gặp Mặc Tử Hiên hay nam nhân khác thì hắn như sư tử gầm.

“Cô đâm chết tôi cũng được! Cô còn đi lung tung để tôi bị giết, thì làm ma tôi cũng ám cô!”

Ý gì chứ? An Ngôn không rõ điều hắn nói, nhưng ngẫm lại thì đúng là khi nào cô gặp nguy hiểm, hắn cũng xuất hiện như một vị thần. Nhưng con người này quá độc tài rồi.

Lúc rời khỏi phòng An Ngôn chạm mặt Thiệu Phong ở cửa, liền xin cô nói chuyện với anh ít phút, cả hai ra hành lang nói chuyện.

“An tiểu thư… Không cần thiết thì đừng chống đối thiếu gia!”

“Tại sao?” An Ngôn hiểu câu này chắc chắn có ẩn ý sâu xa, lập tức nheo mắt hỏi lại.

“Thiếu gia rất hoàn hảo về gia thế, và thương trường ngồi vị trí chủ tịch Nam Thị, nhưng không ai biết thiếu gia mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng.”

Qua lời Thiệu Phong thì Nam Môn Thần mắc bệnh hoang tưởng, anh ta mong cô từ sau hiểu mà đừng bướng bĩnh cãi vả với Nam Môn Thần.

“Tội nghiệp thật, anh ta đường đường là tổng tại, lại mặc bệnh hoang tưởng ư?”

“An tiểu thư, bệnh này hay nóng nảy, chứ thiếu gia quan tâm người lắm!”

An Ngôn nghe hai chữ “quan tâm” trong lòng bỗng gợn sóng, cảnh tưởng chú ba của nàng bị hắn giết lại hiện về, nghĩ có khi do bệnh này hắn giết người bất chấp thì sao? Nàng không tin hắn thật tâm lo cho mình lần nào nữa.

“Tôi biết phải làm gì?”

Sáng hôm sau.

An Ngôn dậy sớm lo bữa ăn sáng thịnh soạn. Nam Môn Thần bước xuống, An Ngôn đã chu đáo giúp hắn thắt cà vạt, nhưng hắn lạnh lùng đẩy ra.

Đúng lúc Từ Hoa Kiều bước vào thấy thế, liền chen ngang chỉnh cà vạt giúp Nam Môn Thần, hắn cũng không có ý ngăn cản ả tình nhân, ngoảnh ra cửa Mặc Tử Hiên bước vào, ánh mắt Nam Môn Thần lại phực lửa.

“Tới đây làm gì?”

“Ai nha!” Mặc Tử Hiên cười cười vỗ vai hắn, nhìn sang Từ Hoa Kiều đang nũng nịu: “Có giai nhân nên bỏ bê tôi à?”

“Mặc Tử Hiên!” Nam Môn Thần gằng giọng, đan tay Mặc Tử Hiên ra ngoài, đẩy vào xe, đạp ga phóng nhanh.

“Này… Anh muốn chết hả?”


Mặc Tử Hiên giây phút này có chút hốt hoảng hét lên.

Nam Môn Thần nhếch mép, nét mặt đấy phấn khích: “Bạn thân… Anh nghĩ sao nếu hai ta nằm chung một huyệt, cùng một ngày dỗ.”

“Mẹ kiếp! Nam Môn Thần… Anh điên vừa thôi!” Mặc Tử Hiên vươn tay nhéo vào vành tai Nam Môn Thần.

Nam Môn Thần sựng người thả chân ga, nói gì thì hắn cũng bị Mặc Tử Hiên treo ghẹo kiểu này, huống hồ tên này mang nét đẹp phi giới tính, lại có mối quan hệ mập mờ với em trai của An Ngôn, nghĩ kiểu gì thì hắn cũng không chẳng biết tình địch của mình là trai thẳng hay cong nữa.

Mặc Tử Hiên đúc kết kinh nghiệm dỗ dành An Ngữ, nên đối với tên Nam Môn Thần cáu kỉnh đến ngang ngược này, đụng chạm người hắn, ắt có hiệu quả.



“Mặc Tử Hiên, anh tốt nhất đừng giở trò.” Nam tấp xe vào lề quay qua bung khấu khí.

Mặc Tử Hiên nhúng vai tỏ vẻ vô tội, khoé môi cong lên tia giảo hoạt:

“Sao hả? Sợ chỗ kia chuyển sang dùng trên thân thể nam nhân hả?” Anh chỉ vào vật tượng trưng của nam nhân.

Lần này chọc Nam Môn Thần nóng đỏ mặt tía tay rồi, khủy tay chấn ngang cổ Mặc Tử Hiên, thân dưới kẹp chặt đối phương.

“Tôi cảnh cáo anh… Còn nói bậy, tôi cắt lưỡi đấy!”

“Ồ!.. Thẹn quá hoá giận à?”

Nam Môn Thật muốn bóp chết tên này, thật không hiểu sao An Ngôn lại yêu một tên đàn ổng giới tính bất ổn thế này.

“Thôi… Cục cưng…” Mặc Tử Hiên vuốt má hắn, kiểu dỗ dành.

Da đầu Nam Môn Thần lùng nhùng, cái quái quỷ gì đang diễn ra, muốn đánh ghen cũng không biết đánh kiểu gì?

“An Ngôn là vợ của tôi, cấm anh léo hánh đến tìm.”

“Haiz! Người tôi tìm… Không phải cô ấy!”

“Tức cười…” Nam Môn Thần thả người ra, phủi phủi tay, rồi nở nụ cười khinh bỉ: “Không lẽ tìm tôi tâm sự!”

“Đúng! Là tôi tìm anh!”

Con mẹ nó! Chuyện quái gì vậy? Nam Môn Thần đơ người, nhìn Mặc Tử Hiên đang trưng vẻ mặt nghiêm túc.

Mặc Tử Hiên lúc nghiêm túc, quả nhiên có sức hút người đối diện…

[…]

An Ngôn lo lắng gọi vào điện thoại Nam Môn Thần nhưng người bắt máy lại là Từ Hoa Kiều, trong khi ả đang đứng trước mặt cô.

“Nam Môn Thần đêm qua ngủ cùng tôi, anh ấy rất chiều chuộng tôi trên giường đấy!” Từ Hoa Kiều que quẩy chiếc điện thoại ngang tầm mắt An Ngôn.

“Tiện nhân!” An Ngôn lạnh giọng buông hai chữ khinh bỉ, rồi quay đi, điều này chọc tức Từ Hoa Kiều, ả nắm đầu An Ngôn dập xuống bàn.

“An Ngôn… Tôi cho cô biết tiện nhân nè!”

“Á!”

An Ngôn la lên được một tiếng trán be bét máu, lúc này các hầu gái xông vào can ra, nhưng đã quá muộn.

An Ngôn đã bất tĩnh nhân sự.