An Ngôn tỉnh lại phản xạ, xoa trán, nâng dần mi mắt thấy trước mắt là một bóng đen to lớn. Định thần nhìn kỹ chính là Nam Môn Thần đang đứng khoanh tay uy nghiêm trên giường, phía dưới chân cô.
- Tôi kêu cô quỳ thì cô quỳ à? Có biết phản kháng không?
An Ngôn thật không biết trả lời sao với lối nói chuyện này của hắn ta, rõ ràng cô không muốn quỳ mà bị hắn ép bứt cực hình, giờ lại muốn cô phản kháng, có phải đầu óc hắn có vấn đề không?
- Em...
An Ngôn muốn trả lời nhưng bị hắn chặn ngang.
- Tôi kêu cô đi chết chắc cũng đi nhỉ?... Sao tôi hẹn thì không đến...
An Ngôn kinh ngạc, hẹn mà không đến... Hắn là có ý gì chứ?
Nam Môn Thần lỡ miệng nhắc chuyện gì đó mà chỉ có hắn biết, ngay sau đó hắn đã phất tay bỏ qua điều vừa thốt ra, khuôn mặt hắn đã như quái vật rồi, có sửa đổi được gì đâu.
- Nhìn tôi làm gì? Cháo đằng kia!
Nam Môn Thần nhíu mày răng đe ánh mắt nữ nhân dán châm châm vào mình, sau đó hướng qua chén cháo đang toả khói nghi ngút.
An Ngôn mới có chút cảm động thì hắn đột ngột bấu cổ nàng, đôi mắt nam nhân thật đáng sợ.
- Cấm cô mách lẻo chuyện hôm nay với mẹ tôi, rõ chưa?
Hoá ra là hắn lo sợ mẹ hắn hay chuyện tồi tệ hắn làm với nàng, thế mà vừa rồi nàng còn nghĩ hắn không xấu tính.
An Ngôn gỡ tay to trên cổ mình ra, không thèm nhìn lấy hắn một cái, cô bưng chén cháo cố nuốt từng muỗng đầy khó khăn.
- Phiền phức.
Hắn đoạt lấy chén cháo, cúi miệng thổi nguội, đặt một cái đùng vào tay cô rồi xoay người ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
An Ngôn không hiểu nỗi Nam Môn Thần, nóng lạnh thất thường, nhưng quả thật hắn đã làm cháo vơi đi nóng rồi, bất giác cô mỉm môi, thế thì có thể nhờ hắn giúp cô chuộc nhà cho cha, đưa em trai về chăm sóc.
Sao khi no bụng, cô rón rén qua phòng của Nam Môn Thần, hí cửa vào chẳng thấy người đâu, lúc xoay người thì đụng phải hắn hai tay trong túi quần, ánh mắt sắt lẻm đâm vào ánh nhìn của nàng.
- Gì nữa? Ai cho phép cô đến phòng tôi?
- Em... Muốn...
Nam Môn Thần nghe câu này, ánh mắt hắn không đứng đắng tý nào, quét từ chân lên dừng lại nơi đào tiên căng mọng.
- Muốn ngủ cùng tôi sao?
Hắn nhếch mép tự đắt, dùng thân hình nhỏ bé của cô đẩy cửa vào, xoay người ngồi vắt chân ở sofa.
- Xem ra... Cô nôn nóng hơn tôi nghĩ.
An Ngôn không rõ trong quá khứ kia ai đã gây nên tổn thương cho hắn, để bây giờ hắn lại khinh thường cô như vậy? Cô đến gần nắm lấy tay hắn.
Nam Môn Thần sửng sốt với hành động này. Người con gái này chủ động chạm vào hắn ư, thật sự không ghê tỏm sự xấu xí trên mặt của hắn sao?
An Ngôn trong mắt hắn là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có thể ví von bao nhiêu vua chúa cũng nguyện đánh đổi giang sang để có được nàng.
- Anh có thể giúp em 8000 vạn, giữ lại nhà thờ phụng cha không?
Ầm...
Nam Môn Thần tức giận dộng bàn, hoá ra đây là lý do nàng dịu dàng với hắn, giả dối, nàng quá giả tạo.
- Cô nghĩ gì mà dám ra điều kiện với tôi! Cô nghĩ tôi là ngân hàng sống à?
Hắn siết chặt nắm đấm hướng mắt nhìn nơi khác, không muốn bị nhan sắc nàng mê hoặc, hắn sẽ không làm điều ngu ngốc ấy.
- Môn Thần...
Nghe nữ nhân dịu dàng gọi tên mình, hắn nghiến răng.
- Chết tiệt! ! Ai cần cô gọi tên tôi... Tránh xa tôi ra.
Thật sự An Ngôn đẹp hút hồn lại dịu dàng, trong thành phố này tiếng tâm đại tiểu thư nhà họ An không ai không biết, giỏi cầm kỳ thi hoạ.
- Muốn tiền của tôi đúng không?
An Ngôn ướt mi gật gật đầu.