“Tìm tôi làm gì?”
Nam Môn Thần ngồi trên ghế tổng, tay đang cầm tày liệu, hướng ánh nhìn lạnh lẽo ra cửa.
Mặc Tử Hiên ung dung bước đến, nở nụ cười hoà nhã.
“Chẳng lẽ chỉ nữ nhân mới được vào phòng riêng với anh.”
Nam Môn Thần nhếch mép, ánh nhìn tà mị, nhanh chóng tóm lấy eo đối phương, với sức khoẻ quân vương mang người đặt lên bàn làm việc.
“Thế thì anh biết cách chiều chuộng nam nhân không?”
Mặc Tử Hiên đơ cứng, cảm thấy phần thân dưới không thể cử động, lia mắt xuống thấy hai đùi Nam Môn Thần kẹp chặt, thằng em của anh cũng phản ứng rồi, vành tai ửng đỏ kì cục.
“Sao hả?”
Nam Môn Thần bắt đầu cười nhạo, ánh mắt tà ***.
Mặc Tử Hiên chỉ nghịch hai chữ “nữ nhân” không ngờ Nam Môn Thân biến thái đến vậy, nam hay nữ lên giường cũng được sao? Đúng là hết phương cứu chữa.
“Nam Môn Thần, anh cút ra khỏi người tôi!”
Mặc Tử Hiên ngăn bàn tay to của đối phương đàng trượt xuống thắc lưng mình, bàn tay ấy sức khá mạnh vẫn hướng xuống thằng em của anh.
“Mẹ kiếp, có dừng lại chưa? Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng.”
Nam Môn Thần cười tà mị:
“Tôi lại thích hành động hơn là nói chuyện.”
Hắn còn ghi thù vù Mặc Tử Hiên lần đầu đè hắn trước mặt An Ngôn, làm hắn mất khí thế đấng nam nhi, phải nhờ An Ngôn cứu.
Mặc Tử Hiên đơn thuần ghét tính phách lối của Nam Môn Thần mới chơi chiến lược hù doạ đó, không ngờ tên này chẳng những hung tàn, còn thù dai.
“Anh có phải đàn ông không vậy?”
Hay rồi, lần này là thích chọc trúng chỗ sĩ diện của Nam Môn Thần rồi.
“Cho anh kiểm tra!”
Hắn kéo tay Mặc Tử Hiên đặt vào gậy thần to của mình, không chỉ Mặc Tử Hiện đỏ mặt ái ngại, mà Thiệu Phong vừa bước vào chứng kiến tay Nam Môn Thần giữ tay Mặc Tử Hiên chạm vị trí đàn ông đích thực.
Cả Nam Môn Thần và Mặc Tử Hiên đẩy nhau ra, mạnh ai nấy phủi sạch chuyện khi nảy.
“Giờ thì hay rồi.”
Mặc Tử Hiên quay qua cười châm chọc Nam Môn Thần.
“Bất quá anh thành tình nhân của tôi.”
Thiệu Phong nghe câu này xong, lia mắt qua nhìn Mặc Tử Hiên, thầm mường tượng đủ cảnh thân mật, rồi bấu cằm suy nghĩ Mặc Tử Hiên nằm trên hay dưới.
Mặc Tử Hiên cau mày khó chịu với ánh nhìn đó, đúng là chủ sao tớ thế, anh tìm vị trí bàn tiếp khách ngồi nghiêm chỉnh.
Nam Môn Thần lúc này mới hỏi Thiệu Phong.
“Có chuyện gì?”
Thiệu Phong nhìn qua Mặc Tử Hiên, ánh mắt đầy khó xử.
“Người đó, ở chỗ Mặc Tử Hiên.”
“Anh nói cái gì?”
Nam Môn Thần mất bình tỉnh, vô thức siết cổ áo Thiệu Phong nghiến răng hỏi lại.
Mặc Tử Hiên bất giác nhìn thấy, có phần kinh ngạc, mới nãy Nam Môn Thần nói chuyện trầm ấm, giờ ầm ầm như kiến chiu vào người, anh nhận thấy An Ngôn khá giỏi khi đầu ấp tay gối với tên hỗn đảng này, anh khẽ lắc đầu ngao ngán.
“Ra ngoài!!!”
Nam Môn Thần trừng mắt sắc lạnh chỉ tay ra cửa, Thiệu Phong bất đáp dĩ nhìn Mặc Tử Hiên đang ngơ ngác, rồi khó xử rời khỏi.
“Này bộ tiểu tình nhân của anh ngủ với thằng khác rồi à?”
Mặc Tử Hiên thản nhiên vừa nâng tách trà hớp một ngụm vừa buông câu châm chọc Nam Môn Thần.
“Anh coi bộ quan tâm đời tư của tôi quá nhở?!”
Nam Môn Thần ngồi xuống bá vai cập cổ Mặc Tử Hiên, nụ cười rất linh hoạt.
Mặc Tử Hiên cũng chả vừa cười mị hoặc, kề tai hắn khẽ đáp:
“Đời tư của anh, ai chả biết. Tiểu tình nhân của anh lộng hành cỡ nào… Xem đi!”
Mặc Tử Hiên ném giấy khám thai có tên Từ Hoa Kiều, trên đó ghi rõ kết quả không có thai.
Nam Môn Thần có chút bất ngờ, lẽ nào Mặc Tử Hiên tìm hắn chỉ vì chuyện này.
“Đừng kinh ngạc, tôi chỉ rửa mắt giúp anh thôi.”
Dứt lời Mặc Tử Hiên đặt lên bàn một bản dự án bất động sản, Nam Môn Thần Thần hoài nghi kế hoạch gì đó sâu xa.
“Là hợp tác đôi bên cùng có lợi!” Mặc Tử Hiên rót mời đối phương tách trà, và dùng ánh mắt dò xét: “Anh sợ tôi bày mưu sao?”
Nam Môn Thần chẳng phải sợ mưu đồ gì của Mặc Tử Hiên, hắn chỉ đang suy nghĩ về người đàn ông đêm đó chỉa súng và An Tử Vân, có dáng vóc rất giống Mặc Tử Hiên.
“Ok!”