“Dậy rồi thì ăn chút gì đi!”
Nam Môn Thần dùng vẻ mặt cau có, miệng thốt ra lời không vui.
An Ngôn lặng thinh nhìn người đàn ông tàn độc trước mặt, hắn vẫn khoanh tay uy nghi, khí chất ngút trên cao. Cô nghĩ hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, chắc chắn cha mẹ nuông chiều, nên giờ xem bản thân là trời, muốn ai cũng quy phục mình.
“Cô không ăn đi, muốn tôi đút hả?”
Nam Môn Thần không đủ kiên nhẫn với khúc gỗ như An Ngôn, lập tức bóp hàm cô mở ra đổ cháu vào.
An Ngôn vung tay bay chén cháu xuống sàn vỡ tung toé, rồi ôm cổ ho sặc sụa.
“Tôi tốt với cô chưa đủ phải không?!”
Nam Môn Thần nỗi giận đứng lên rút dây thắt lưng siết chặt trong tay, rõ ràng chén cháu đó do chính tay hắn nấu, dùng chính miệng hắn thổi nguội, vậy mà một cái hất tay của nàng đổ bể hết, đúng là phí tâm sức của hắn.
An Ngôn không có chút gì sợ hãi, mà cô bước chậm rãi ép hắn lui bước.
“Cô tạo phản à!”
Nam Môn Thần có chút bối rối lạ thường khi nhìn vào đôi mắt đỏ lệ của nàng, nó như đang đấm vào tim hắn.
“Anh đồ độc ác! Giết cả gia đình tôi, còn đoạt hết tài sản của An Gia…”
An Ngôn trào lệ, run rẫy cảm thấy bản thân quá tệ, hại cha nuôi và em trai chết.
“Tôi chưa giết cô là được!”
An Ngôn không ngờ người đàn ông này thái độ dửng dưng, cô quát vào mặt hắn.
“An cút đi!”
Nàng đấm đá vào người hắn đến khi bản thân kiệt sức, còn trên mặt hắn thoáng chút khổ tâm.
Có lẽ An Ngôn không biết Nam Môn Thần cũng không muốn mọi chuyện đến bước này. Vốn tưởng rằng chỉ cần ngăn cản An Ngôn tiếp xúc Mặc Tử Hiên là được rồi, ai ngờ xảy ra nông nỗi có người do chính tay hắn giết.
Nam Môn Thần buông rơi thắt lưng trên tay, tiếng vật đó chạm sàn, khiến nàng giật mình kinh ngạc.
“Đừng giờ thói tiểu thư với tôi!”
Dứt lời hắn xoay người rời khỏi, không quên đóng cửa mạnh bạo.
- “Rầm”
An Ngôn phịch xuống sàn khóc nức nở.
Phía bên ngoài lớp cửa, Nam Môn Thần tựa lưng trầm mặt.
“Thiếu gia, sao không nói rõ?”
Mặc kệ lời Thiệu Phong nói, Nam Môn Thần trở về phòng nằm nghỉ được một lúc, thì có cuộc gọi từ số lạ.
“Ngươi muốn gì?”
[Giao con nhỏ An Ngôn cho tao?]
Giọng người đàn ông trung niên rất nham hiểm.
“Xéo!”
Nam Môn Thần không do dư buông khẩu lệnh rồi tắt máy ngang…
[…]
Cùng lúc này…
Toà nhà cao ốc, một người đàn ông tức tối, bóp muốn nát chiếc điện thoại.
“Nam Môn Thần… Ngươi hãy chờ đó!”
Trong bóng tối mờ ảo, phía sau bóng lưng người đàn ông là dàn người diện âu phục đen, đeo kính râm, nghiêm trang chờ lệnh từ chủ nhân. Ông ta đeo mặt nạ càng tăng phần bí hiểm.
Trên màn hình điện thoại hắn chính là hình ảnh của một người phụ nữ rất đẹp, khuôn mặt mang nét kiêu sa như đoá hoa hồng, thân hình mình hạt sương mai.
Người đàn ông rất trân trong vuốt ve khuôn mặt qua màn hình điện thoại, những giọt lệ để lại trên hình ảnh kia hoen ố.
“Tiến hành đi!” Giọng nói trầm đáng sợ ra lệnh cho thuộc.
Tất cả gật đầu rời đi.
[…]
An Ngôn mất cả cha lẫn em, bản thân sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì?
Sau khi Nam Môn Thần rời khỏi phòng được 10 phút đau thương, An Ngôn thắt dây vải dài với ý định kết liễu chính mình, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, linh tính có điềm chẳng lành, không hiểu sao người đầu tiên cô nghĩ sẽ gặp nguy hiểm là Nam Môn Thần.
“Cô vào đây làm gì?”
Nam Môn Thần đang say giấc, bị vật gì đó khá nặng đè lên người, choàng tỉnh liền cau mày quát An Ngôn trên thân hắn.
“Anh chạy đi! Ngoài kia có nhiều người đang tiến vào!”
Nam Môn Thần nhảy số nguy hiểm, nhanh chóng mặc áo vào, lật chăn nhặt hai khẩu súng, lên đạn, rồi tiện tay ném một khẩu cho An Ngôn.
“Hả?” An Ngôn phản xạ tự nhiên chụp lấy, tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô nhìn tôi làm gì?”
Hắn vừa nói vừa bước đến đứng phía sau kèm tay dạy cô cước cò: