Tổng Tài Ngược Kiều Thê - Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên

Chương 25: Xung đột




"Reng reng."

Điện thoại bàn trong phòng reo, An Ngôn giật mình tỉnh giấc thì đã là giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, giúp dang phòng ấm thêm được chút.

An Ngôn khó khăn bước xuống giường, đến gần điện thoại bàn, vừa nhấc máy thì Nam Môn Thần trong phòng tắm bước ra, ánh mắt sâu thẳm chết chóc nhìn vào tay đang cầm ống nghe điện thoại.

An Ngôn run sợ lui bước, hắn chụp lấy điện thoại đặt lên tai mình.

"An Ngôn, em ổn không?"

Hai đồng tử hắn giản ra, đầu dây bên kia chính là giọng nói ôn nhu của Mặc Tử Hiên.

An Ngôn không biết ai bên đầu dây kia, nhưng cô nhận thấy Nam Môn Thần lại nổi trận lôi đình, thấy bàn tay kia của hắn dần siết chặt phát ra âm thanh "rôm rốp," cô xoay người muốn chạy nhưng tay hắn khá nhanh đã tóm cổ nàng kéo lại, hôn mạnh bạo đôi môi mềm.

"Đêm qua là tôi chưa đủ thoả mãn em sao? Vợ yêu!"

An Ngôn ngây người, đại não ngưng động trong thoáng giây. Chuyện gì vậy? Anh ta nói chuyện gì vậy?

Không chờ An Ngôn phản bát, tai điện thoại bàn đã áp vào tai cô, giọng nói đầy lo lắng của nam nhân quen thuộc bên kia.

"An Ngôn... Em không sao chứ? An Ngôn... Anh sẽ qua chỗ em!"

Nam Môn Thần ngắt ngang cuộc thoại, gác máy một cái bụp, khoé miệng cong lên tà ý.

Hắn xoay người ngồi xuống giường vắt chéo chân nhịp nhịp. An Ngôn thật sự ghê tỏm cái cách mà hắn làm vừa rồi, rõ ràng hắn đang sĩ nhục cô, đồng thời muốn cả thế giới biết chuyện phòng the của mình đây mà.

"Anh điên rồi! Tôi là con người, là vợ của anh, chứ không phải nô lệ tình dục cho thân dưới của anh!"

Nam Môn Thân biến sắc khi nghe lời oán thán của An Ngôn. Hắn nghĩ bản thân không quá đáng đến mức đó. Quan hệ đêm qua là hắn đã nhẹ nhàng lắm rồi, do nàng phản kháng hắn, đau thì gán chịu chứ.

"Tôi có chưa hỏi tội cô!"



"Tội ư?" An Ngôn tròn mắt nhìn Nam Môn Thần trước mặt, tội... Thật sự cô không hiểu ý hắn, bèn hỏi rõ: "Tôi làm gì có tội với anh?"

"An Ngôn!... Cô đang thách thức sức chịu đựng của tôi!" Hắn bóp chặt hàm nàng nâng lên, tay còn lại thuận ý ép mạnh chiếc bụng phẳng, khiến nàng đau đớn nhăn mặt, nước mắt vô thức động ở khoé mi.

An Ngôn không hiểu tại sao hắn nói thế, nhưng rồi nhớ đến đêm qua mình đã chọn uống thuốc, trong khi hắn đưa ra cho cô hai lựa chọn, một là sinh con cho hắn, hai là không, và tất nhiên vô đã chọn phương án hai.

Lẽ nào? An Ngôn đẫm lệ nhìn vào đôi mắt sâu hút của Nam Môn Thần, dường như cô nhận ra hắn có ý muốn cô mang thai, phải chăng điều cô chọn đã trái ngược ý muốn của hắn.

"Anh muốn làm gì?"

An Ngôn hốt hoảng khi thấy hắn tháo dây thắt lưng ra, thường thì hành động này trong phim ngôn tình hay tiểu thuyết cô đọc thì chỉ có thể là nam chính đánh nữ chính thôi.

Trước tâm thế kinh sợ của vợ, hắn nhếch mép nói:

"Đã nói coi phim ngôn tình ít thôi, đọc tiểu thuyết cho vui thôi, bộ chui vô đó thở hả?"

An Ngôn đang sợ bỗng tỉnh ngang, xem nữa là cười rộ rồi. Hắn đoán cái gì cũng trúng ý cô hết.

Nam Môn Thần cười cười nhìn cô, đây là lần đầu cô thấy nụ cười dịu dàng pha lẫn tinh nghịch của hắn, nhưng cô vẫn thấy nụ cười này quen quen.

Hình ảnh chàng thư sinh áo sơ mi trắng lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, cả hai nam nhân như hoà làm một rồi thoáng chốc lại tách ra. Một người điềm đạm, một kẻ như ác ma hung hãng.

Sao mình cảm thấy đau đầu quá. An Ngôn không giữ được thăng bằng ngã nhào, may mà Nam Môn Thần kịp bế lấy nàng...

- "Cốc cốc."


Tiếng gõ cửa vang lên, Nam Môn Thần đặt khăn ấm lên trán An Ngôn, rồi xoay người ra mở cửa.

- "Cạch."

Cửa mở ra, thấy Mặc Tử Hiên sừng sửng, hắn cười khẩy:



"Tới cũng nhanh dữ!"

Đáp lại hắn là nụ cười đầy mị hoặc của Mặc Tử Hiên, nhanh chóng hắn cảm thấy có điềm, không đợi hắn lui thêm một bước, Mặc Tử Hiên ôm chặt hắn vào lòng.

"Trời đất!"

Giọng của An Ngôn phía sau. Nam Môn Thần quay đầu, ánh mắt như đang cầu cứu.

An Ngôn bất ngờ khi hai nam nhân ôm nhau, nhưng càng kinh ngạc hơn là... Nam Môn Thần lại có thể nhờ cô giúp đỡ.

"Cô còn không mau kêu tên biến thái này bỏ ra!"

Nam Môn Thần trời không sợ đất không sợ, nhưng sợ nhất là đồng tính luyến ái, hắn cho rằng quan hệ đồng giới rất ghê tỏm. Trên đời này ai cũng phải có một nhược điểm và hắn cũng không ngoại lệ.

An Ngôn thấy đây là cơ hội báo thù hắn đêm qua, nên không thèm đếm xỉa tới hắn, mà ngồi xem cảnh hay.

"Mặc Tử Hiên! Anh bị điên hả? Thấy vợ tôi nhìn không?" Nam Môn Thần đẩy hắn ra, nhanh chóng núp sau An Ngôn.

Mặc Tử Hiên chậm rãi bước đến, nghiêng người nhìn hắn. An Ngôn nhận ra Nam Môn Thần lúc này cứ như trẻ con muốn được bảo vệ.

"Được rồi! An Ngôn, em không sao là tốt rồi!"

"Này vợ của tôi! Ai cần anh lo!" Nam Môn Thần nổi máu xông tới tống cú đấm nhưng Mặc Tử Hiên phản xạ chụp lấy nắm tay hắn, đồng thời ép hắn dáng lưng vào khung cửa chính.

"Nam Môn Thần, anh có cần tôi nhắc lại chuyện hôm bữa!"

"Chuyện gì?" An Ngôn chen câu hỏi, đôi mắt chứa đựng nghi hoặc nhìn vào mắt từng nam nhân.

Mặc Tử Hiên tỏ vẻ bí hiểm, khiến An Ngôn càng thêm suy nghĩ mối quan hệ giữa Nam Môn Thần và Mặc Tử Hiên có mờ ám.

"Con mẹ nó, chơi chiêu với tôi à?" Nam Môn Thần không ngờ Mặc Tử Hiên hiện tại khác xa một thư sinh trầm tính 6 năm trước.