Cút!
Một tiếng hét của nam nhân vang dội ra khỏi toà biệt thự uy nga tráng lệ, khiến những ai vừa lướt qua điều kinh hãi.
Tất cả người hầu giải tán ra sân biệt thự làm việc tưới hoa, chăm cây.
Bên trong phòng ngủ là một nam nhân đeo mặt nạ che đi bên trái, quỳ dưới đất là một nữ nhân xinh đẹp, có thể ví nàng như một đoá hoa tuyệt sắc.
- Cô đừng tưởng bản thân cao quý lắm...
Hắn bóp chặt hàm nữ nhân nâng lên, gằng giọng hung hãng:
- Sao hả? Gả cho tôi cô thiệt thòi lắm sao?
- Em không có!
An Ngôn khó khăn gỡ tay nam nhân ra, miệng bập bẻ giải thích.
Nam Môn Thần cười khinh bị sự giả tạo này, tất cả những gì hắn gánh chịu, hắn sẽ tình hết lên người cô gái này.
- Thế thì biết làm gì chứng minh rồi chứ?
Hắn nới lỏng cà vạt, đem hai tay cô đặt vào vị trí đó. An Ngôn nuốt nước mắt cởi dần y phục giúp hắn. Cô kinh hoàng khi thấy những vết sẹo chắc do bỏng lửa tạo nên, tuy nhiên không che phủ được cơ thể 6 múi rắn rỏi.
- A...
An Ngôn la lên được một tiếng thì đã bị hắn đem cơ thể to lớn đè lên thân thể cô, bờ môi nam tính khoá chạt đôi môi mềm.
- Đừng mà!
Cô càng chống trả, hằn càng bạo lực bóp chặt vào eo con khiến, khiến cô đau đến lên tràn khoé mi, thế mà chỉ đổi lại ánh mắt câm phẫn của hắn.
Mùi máu tanh xộc lên mũi cô, bờ môi đã bị hắn không thương tiếc cắt rách.
- Cô nghĩ có thể giả vờ ngây thơ với tôi à!
Nam Môn Thần, hận không thể giết chết cô gái này ngay, sự tâm cơ của cô ta đã khiến cha hắn chết, thế nên nhà họ An phải trả giá cho sự tàn độc 5 năm trước.
"Thiếu gia mạnh tay thế, e là An tiểu không chịu nỗi đâu?"
Thiệu Phong trợ lý của Nam Môn thần, là cận thần trung thành nhất của hắn, anh không muốn chứng kiến cảnh bạo lực gia đình này, huống gì cô gái này mỏng manh sức chịu đựng sao nỗi sự bạo hành của chồng.
Nam Môn Thần quay qua lạnh giọng:
- Chuyện vợ chồng tôi, ai cho phép anh vào đây?
Thiệu Phong lùi bước về sau, không dám can ngăn nữa.
- Con lại náo loạn gì nữa!
Giọng của mẹ hắn vọng đến, ngẩn lên thấy mẹ mình. Nam Môn Thần đẩy An Ngôn ra, bước đến đỡ mẹ mình. Mẹ hắn sau vụ hoả hoạn 5 năm trước, một bên chân đã bị tật phải chống nạn hoặc ngồi xe lăn.
An Ngôn cũng chạy đến đỡ mẹ chồng:
- Mẹ... Con xin lỗi.
Thẩm Bình cười phúc hậu xoa đâu con dâu nhỏ, bởi bà biết thanh xuân của cô gái nhỏ này sẽ chôn vùi cho đứa con trai tật nguyền của mình, chẳng ai lại muốn thành vợ thành chồng với một người bị hủy dung cả, huống hồ tính khí của chồng lại thô bạo.