Nhóm của Hạ Lam và Hồng Ngọc là nhóm cuối cùng.
Bởi vì thầy Duy ưa tĩnh lặng nên sau khi nhóm nào làm xong việc liền được cho lui luôn nên lúc này cả phòng học chỉ còn ba người. Hai trò một thầy cùng nhau dồn hết về phía bục giảng, bàn luận chuẩn bị trình chiếu.
Hạ Lam vẫn tập trung ngồi suy tư cách thức thoát khỏi vũng lầy. Mặc dù người trong hình không phải cô, nhưng kẻ bị ảnh hưởng trực tiếp lúc này lại chính là cô đây này! Nếu không nghĩ ra cách nhất định sẽ bị trù đến chết!
Mặc dù kiểu gì ông nội Trịnh cũng vì thanh danh gia tộc mà giải quyết êm chuyện này, hơn nữa ảnh cũng che mặt mũi đi nên việc chối cũng sẽ dễ dàng hơn. Nhưng dư luận chính là như vậy, một khi bạn để người ta nắm được một góc áo, họ sẽ kéo bạn chìm luôn!
Chuyện ở trường học không quan trọng, dù sao cũng đã nghỉ hè, hơn nữa cũng chỉ còn một năm là tốt nghiệp. Đứa nào đi đường đứa nấy, còn nhớ gì mà chỉ trỏ cô nữa chứ? Hoặc giả nếu có đi chăng nữa cũng chả sao, nếu ở đây sức ép lớn quá Hạ Lam nghỉ học là được. Bao nhiêu doanh nhân thành đạt cũng đâu cần đến trường học xong đâu nào?
Cái cô lo lắng là việc ở công ti kìa. Chỉ vì cái này mà mọi công sức gây dựng thanh danh của cô sẽ đổ sông đổ bể hết! Ai nấy đều sẽ nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, rồi có muốn nhờ vả cũng không được! Chậc, còn không thể bỏ ngang làm việc chứ, cô đâu dám lật mặt đá đi chỗ đứng duy nhất của mình như thế?
Còn việc kinh doanh cửa hàng quần áo mới bắt đầu nữa chứ, sợ rằng vì cái phốt to này mà một cơ số mối sẽ không cho cô lấy hàng nữa. Hừ, muốn ném tôi sang một bên, cũng được thôi, cơ mà còn tiền vi phạm hợp đồng, mấy người nhớ trả là được!
Còn có... Ngô Ngọc Thái cô khó khăn lắm mới gặp lại được ngày hôm qua nữa chứ..
Mẹ kiếp!
Rốt cuộc có đúng là Đào Nương đứng sau chuyện này? Nếu để cô biết được, nhất định cô sẽ dần cho bà ta một trận banh xác!
"Tập trung!" Thầy Duy lãnh đạm gõ cuốn sách trên tay lên đầu cô, dĩ nhiên là lực không nhỏ, đủ khiến Hạ Lam đau tới mức muốn quỳ!
Nỗi căm tức trong lòng cộng hưởng với cái đau thân thể, Hạ Lam không nhịn được liếc xéo ông ta một cái. Hây dô, không hổ danh nam phụ, làm người ta đang buồn lòng nhìn vô lập tức vui ngay!
Mặt mày thanh tú, mi mắt như họa, tóc tai gọn gàng, còn một cặp kính trắng gọng vàng nữa chứ! Chậc, chậc, khí chất thoát tục này, một mùi thư hương này, đúng là thư sinh nho nhã, đẹp đến nao lòng!
Nhưng đẹp thì đẹp, dù sao cũng vẫn thua nam chính được không? Đã thế còn dám chẳng hề thương hương tiếc ngọc đánh cô, lườm liếc cô nữa chứ.. Lão già này, có tin tui móc mắt ông bắn bi không?
"Hồng Ngọc đang thuyết trình đến đâu rồi em biết không?"
"..." Không biết! Thậm chí bạn nữ chính đang nói về cái gì cô còn không biết nữa kìa! Hạ Lam nén uất ức trong lòng, cúi đầu nhận sai. Ừ, đúng là cô sai lè ra còn gì, đi học không lo làm bài tập nhóm, hồn cứ thả đi đâu vậy mà còn mơ có điểm..
"Thầy, thầy đừng trách bạn ấy!" Hồng Ngọc bị tiếng nói thanh lạnh này làm cho hốt hoảng, cô dừng tay lại, đôi mắt long lanh khiến ai nấy mềm lòng. Nữ chính dựa trên tấm hình và âm thanh xì xào của mọi người nên chắc chắn đã biết toàn bộ mọi chuyện. Cô không tỏ ra ghét bỏ mà thương cảm nhìn qua "Hạ Lam chỉ đang mệt mà thôi.."
"Mệt? Tôi thấy em ấy còn mệt dài!" Thầy Duy nhếch môi, đi lên bục giảng "Bài thuyết trình của em làm tốt lắm! Trở về đi!"
"Dạ, em cảm ơn thầy!" Hồng Ngọc nhìn Hạ Lam đang giả làm đá ven đường một cái, rồi vui vẻ đi xuống phía dưới. Aha, vất vả bao ngày, cuối cùng cũng gây được ấn tượng rồi! "Cũng nhờ có thầy chỉ bảo!"
"Tôi chỉ cho cả lớp, vì sao chỉ có em làm tôi vừa lòng?" Thầy Duy không quan tâm đávenđường, chủ động liếc mắt đưa tình với học sinh "Đều do khả năng của em thôi!"
"Dạ.."
"Được rồi, em ra ngoài trước đi!" Công phu đổi giọng của Duy sama cũng cao không kém Văn Minh đâu nha! Hạ Lam vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt ác liệt của ông thầy "Hạ Lam ở lại, tôi có chuyện muốn trao đổi với em!"
Trao đổi với tôi?
Cô gật đầu tiễn khách với nữ chính, cũng không tiến lên phía trên mà đứng ngay chỗ của mình đợi chờ. Thầy Duy không hài lòng với thái độ này của cô nhưng cũng không thèm mở miệng trách cứ. Anh ta chỉ nhướn mày, chậm rãi nói từng từ sắc lạnh: "Đừng có tới gần Hồng Ngọc! Cô không xứng!"
"Vì sao tôi không xứng?" Hạ Lam còn tưởng muốn sỉ vả chuyện cô không tham gia làm nhóm, ai ngờ người này vừa mở miệng lại là chuyện này? "Thầy có tư cách gì chia rẽ tình bạn của chúng tôi?"
"Nhìn lại bản thân mình một chút đi!" Thầy Duy cười khẩy, cũng tiệntaylôi từ trong cặp ra một tờ giấy bị cuộn tròn "Ngày hôm nay những bức ảnh hạ tiện này bị tung ra khắp nơi trong thành phố. Dù bị che nhưng có ai không đoán ra người phóng túng trong ảnh là cô?"
"Dù có là tôi thì thế nào? Dục vọng nguyên thủy của con người, tôi cũng đã 21 tuổi, đủ tuổi làm những gì mình thích!" Cô nheo mắt nhìn lưu manh giả danh tri thức trước mặt, cảm giác muốn xông lên đấm hắn ta hết sức.
Trước đây chị gái Hạ Lam là Hạ Vân, một cô giáo trẻ nổi tiếng nhiệt tình với nghề. Chị cô có thể là kẻ vô tâm, nhưng với việc giáo dục lại vô cùng chuyên nghiệp, với học sinh lại càng tận trách!
Hạ Vân luôn tâm niệm làm một giáo viên tốt, điểm mấu chốt là phải hiểu học sinh, đặt học sinh ở một điểm ngang bằng với mình. Bà chị gái này cuồng nghề nghiệp nên luôn miệng giao giảng cho cô về nó, hòng hướng cô đi theo làm giáo viên. Đáng tiếc Hạ Lam chỉ ưa những thứ bay bướm tự do, gò bó như vậy cô không ham đâu! Cơ mà một chuyện nói nhiều lần dù không muốn cũng tự khắc sâu. Mấy quan niệm kia của Hạ Vân vô tình in lên vỏ não cô, dù muốn cũng không thể xóa đi được. Thế nên lúc này, khi nhìn thấy một nhà giáo không đúng quy chuẩn, Hạ Lam cảm thấy nghề nghiệp ấy của chị mình bị xúc phạm vô cùng!
"Nói cho anh biết cái này.. Nếu anh lấy tư cách mấy kẻ ngoài giảng đường sỉ vả tôi, tôi hẳn nhiên sẽ để tâm mấy phần. Còn nếu anh dùng tư cách giáo viên để nói, tôi cho anh hay, anh mới chính là kẻ không xứng!"
"Người như cô cũng đủ khả năng xét đoán người khác xứng hay không xứng?" Thầy Duy nhếch môi cười lạnh "Hồng Ngọc ở cạnh cô là do bị ép buộc, đừng cố gắng làm bẩn cô ấy nữa!"
"Sao lại không xứng?" Hạ Lam cũng học theo, khinh thị cười lên "Kẻ thiếu đạo đức nghề nghiệp như anh nên bỏ giảng đường đi là vừa! Hừ, bị ép buộc? Vậy anh đi mà cứu cô ta, làm như tôi quan tâm lắm vậy!"
"Nguyễn Hạ Lam!" Thầy Duy thấy cô một đường đi thẳng không thèm quay đầu lập tức nghiêm giọng "Đúng là không có giáo dưỡng! Cô đứng lại cho tôi, tôi còn chưa nói chuyện xong xuôi với cô đâu!"
"Hi, thầy muốn giảng đạo nữa à?" Hạ Lam vẫn vừa đi vừa nói kiểu khiêu khích "Nếu liên quan tới bài thuyết trình thì em nghe, còn không thì thôi đi, đạo đức của thầy còn thiếu, sao chia bớt cho em được!"
"Này, cô.."
"Vĩnh biệt thầy Duy thân yêu.."
* ❤ Đôi dòng tâm sự vs mục đích chính là khoe khoang =))))
Soái car nhà tui mua điện thoại ms cho tui r, mà nó to quá dùng k quen gì hết. Cũng vì lí do đáng gato này mà chương này nó ngắn đó các nàng ạ, tuyệt đối k phải do tui lười???