Trong văn phòng, Sở Y Lam đang ngồi sơn móng tay với màu vỏ sò mà cô yêu thích nhất, khuôn mặt nhỏ cười rộ lên có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, một mái tóc không dài xoắn lại, còn có chiếc mái nghiêng rất dài, đôi môi phấn nộn màu hoa anh đào nhẹ nhàng nhấp lại, thật cẩn thận nhìn chằm chằm tay mình. Vừa mới tô xong ngón tay cuối cùng cửa văn phòng đã đột ngột bị đẩy ra. Người tiến vào là Tiêu Hạ - thủ trưởng của cô. Tiêu Hạ vẫn luôn nghiêm mặt, ánh mắt liếc đến móng tay mà cô vừa sơn, mày nhẹ nhăn, đôi đồng tử vốn dĩ đã sâu thẳm lăng lăng nhìn thẳng vào cô, nhấc lên môi mỏng, "Y Lam, ngày mai đi công tác cùng tôi."
Cô còn chưa mở miệng, Tiêu Hạ đã xoay người đi rồi. Đi công tác? Chuyện này tám đời cũng không tới phiên cô đi đi? Bí thư của Tiêu Hạ đâu, bí thư chạy đi đâu chết rồi? Tại sao lại kêu cô đi công tác cùng Tiêu Hạ? Năm trước lúc cô tốt nghiệp đại học, dựa vào quan hệ của dì, cô mới được đưa tới công ty của Tiêu Hạ để đi làm. Tiêu Hạ đối đãi với cô không tệ. Cô vừa tiến công ty nửa năm liền an bài cho cô một công việc thanh nhàn mà tiền lương lại cao - chủ quản bộ hành chính.
Ở công ty, cô cùng Tiêu Hạ tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, một tháng cũng chỉ gặp một lần. Cộng sự bộ hành chính nói Tiêu Hạ là thiên tài, hắn là dựa vào năng lực để ngồi trên vị trí tổng giám đốc hiện giờ. Nghe đồn, hắn không thích nữ nhân, lúc trước có một nữ bí thư xinh đẹp đối với hắn có tình ý đã bị hắn sa thải, tiền lương cũng chưa đưa, cuối cùng nữ bí thư kia bị điều đến Thành Nam để nhậm chức. Một năm nay ở công ty, các câu chuyện về Tiêu Hạ cô nghe không ít, mà cô đối với Tiêu Hạ chỉ có một nhận tri: Âm tình bất định.