Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 96: Sự kiện kim cương hồng (4)




Tia chớp gắt gao xuyên qua màn đêm, sấm rền rĩ đinh tai nhức óc, cuồn cuộn rít gào trên mây.

Ầm ầm!

Nhậm Xuyên giật mình tỉnh dậy, máu chảy đầy trên tai, miệng và mũi cũng tràn ngập máu, khiến anh khó thở như sắp chết đuối.

Anh cố hết sức để mở mắt, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn mơ hồ.

"Tôi..." - Anh thở hổn hển, chật vật phát ra âm thanh, "Cho các anh... tiền..."

Không có phản hồi nào cả, hai kẻ bắt cóc đơn giản là phớt lờ anh.

Họ vốn dĩ cũng không làm vì tiền.

Lá phổi như bị dây thép gai siết chặt, đau đớn dữ dội, Nhậm Xuyên cuối cùng không còn phát ra được âm thanh nào, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, giống như con cá bị ném lên bờ đang ở bên bờ vực của cái chết.

Trong bóng tối, anh nghe thấy kẻ bắt cóc trả lời một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói uy nghiêm áp bách, nói bằng tiếng Anh.

"Don't kill him. My son will come back." (Đừng giết nó. Con trai ta sẽ trở lại.)

"Yes sir." (Vâng, thưa ngài.)

"Please..." (Làm ơn...) - Nhậm Xuyên dùng hết sức lực của mình, "Please!" (Làm ơn!)

Điện thoại ngắt kết nối, hai tên bắt cóc đeo mặt nạ tiến lên, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

Một trong hai kẻ bắt cóc cầm súng lên và nhắm vào ngực Nhậm Xuyên.

Khoảnh khắc đó, dường như cổ họng anh bị số phận bóp nghẹt, Nhậm Xuyên ngừng thở, mỗi giây trôi qua đều dài đến vô tận, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc bên tai.

Pằng!

Viên đạn xuyên qua bụng dưới, đồng tử Nhậm Xuyên đột nhiên mở to, giây tiếp theo, cơn đau dữ dội lan tràn khắp cơ thể, máu từ sâu trong cổ họng chảy ra giữa kẽ răng, nhỏ giọt tí tách.

Thế giới trước mặt anh lại trở nên tăm tối.

"Xuyên Nhi..."

"Xuyên Nhi..."

"Xuyên Nhi! Em mở mắt ra nhìn anh đi!"



Nhậm Xuyên mở mắt ra nhìn xung quanh, rất kỳ lạ, anh không còn ở trong nhà kho nhỏ hẹp tối tăm kia nữa, ngay cả cơn mưa lớn cũng dừng lại, ngoài cửa sổ có nắng vàng.

Anh nhìn thấy chính mình đang mặc một bộ quần áo trắng tinh, trắng đến có chút chói mắt.

"Anh đi làm đây." - Giọng của Giang Hoàn từ ngoài nhà vọng vào, "Bữa sáng để trên bàn, phải uống sữa đấy, đừng có lén làm việc, anh sẽ về kiểm tra. Anh cho Juliet và Romeo ăn rồi, em không cần phải lo..."

Nhậm Xuyên bước xuống giường, hét lên: "Anh!"

Giang Hoàn dường như không nghe thấy: "Cục cưng, anh đi đây, chút nữa gặp."

"Đừng đi!" - Nhậm Xuyên chạy chân trần ra ngoài, "Anh!"

Thoắt cái, mọi thứ trước mặt anh đều biến mất và thay đổi, anh đứng giữa một cánh đồng tuyết rộng lớn, đập vào mắt anh là một màu trắng vô tận.

Ánh sáng mặt trời như không có nhiệt độ, thậm chí nhìn chói mắt thê lương, không có một chút âm thanh nào, thậm chí cũng không có nửa bóng người.

Dường như anh bị thế giới này bỏ rơi.

"Anh..." - Nhậm Xuyên ngập ngừng bước tới, "Giang Hoàn..."

Không ai đáp lại.

Anh nhìn vào tay mình, dưới ánh mặt trời, bàn tay anh dính đầy máu tươi.

Máu sền sệt chảy dài trên mu bàn tay gầy guộc rồi rơi xuống đất tí tách.

Máu không ngừng tuôn ra, cả không gian bắt đầu vặn vẹo biến dạng, biến thành một cái miệng lớn như chậu máu, muốn nhai nát Nhậm Xuyên rồi nuốt vào bụng.

Nhậm Xuyên bị đè ép đến mức không thở nổi, sóng máu đánh thẳng vào đầu và nuốt chửng anh, sức mạnh khổng lồ gần như bóp nát khung xương của anh.

Anh ngã trên nền đất lạnh lẽo bẩn thỉu, cơn mưa lớn vẫn tiếp tục đổ xuống, hạt mưa như hạt đậu rơi trúng anh, máu trào ra từ vết thương ở bụng, chảy thành vũng lớn.

Phải mất vài phút sau Nhậm Xuyên mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị bọn bắt cóc bỏ rơi.

Không biết ở nơi nào.

Ngoại trừ tiếng mưa to, không thể nghe thấy thanh âm nào khác.

Mất nhiều máu, toàn thân lạnh ngắt, răng Nhậm Xuyên không ngừng run lập cập, anh thở hổn hển mà hét lên bằng đôi môi run rẩy: "Anh..."

Không được, anh không thể chết ở đây được.

Vì mất máu nên não không thể hoạt động tốt, hoàn toàn dựa vào bản năng, Nhậm Xuyên chật vật vươn tay ra, áp sát xuống nền bê tông lạnh lẽo, giãy giụa chuyển động cơ thể để bò về phía trước.

Giang Hoàn vẫn đang đợi mình...

Mình đi lâu như vậy mà vẫn chưa về nhà, anh ấy sẽ rất lo lắng...

Anh...

Em muốn về nhà...

Màn đêm tối đen như mực, cả thành phố Bắc Kinh vẫn còn sáng rực, trong đồn cảnh sát đã bày bố trận địa sẵn sàng, vô số người đang lao vào trong mưa gió bão bùng vì một mạng sống, bước chân lộn xộn giẫm lên vũng nước làm cho bọt nước bắn tung tóe.

Đã bốn giờ sáng, chuông ở tiền tuyến đột nhiên vang lên: "Đội trưởng! Tìm được rồi!"

Một câu nói này đánh thức mọi người khỏi cơn phiền muộn, Khương Du từ trên ghế bật dậy: "Ở đâu? Người thế nào?"

"Bị ném vào một công trường xây dựng bỏ hoang gần thôn Thành Trung, bị bắn. Tôi đã liên hệ với bệnh viện..."



Khương Du bóp điện thoại, trước tiên nhìn về phía Giang Hoàn. Không biết tại sao, giờ phút này hắn bình tĩnh dị thường, thậm chí cầm trong tay một tách trà nóng, tựa hồ đã đoán được từ trước, không hề có chút kích động nào.

Khương Du nói với hắn: "Tìm được rồi."

Giang Hoàn còn không nhấc lên mi mắt: "Ừ."

Khương Du cau mày: "Anh Giang, phản ứng của anh không đúng lắm, không phải đó là người yêu của anh sao?"

"Tìm được là tốt rồi." - Nhãn cầu của Giang Hoàn rốt cuộc động đậy một chút, nhìn về phía Khương Du, "Đến bệnh viện đi."

"Tránh ra! Tránh đường!"

"Nhanh lên!"

"Chuẩn bị phòng mổ!"

"Bệnh nhân mất máu nghiêm trọng, chuẩn bị huyết tương!"

Giường cáng chạy ầm ầm trên hành lang bệnh viện, các bác sĩ và y tá đều vội vã, cửa phòng mổ đóng chặt, đèn đỏ báo hiệu đang mổ lập tức sáng lên.

Bên ngoài phòng mổ, có đội cảnh sát hình sự, Giang Hoàn, Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong đang chờ.

Chúc Khải Phong nắm chặt Ngọc Phật trên cổ, vừa xoay vừa cầu nguyện: "A di đà phật, a di đà phật..."

Thôi Minh Hạo đang nói chuyện với bác sĩ trực, sau vài lần trao đổi, biểu tình của hắn không tốt lắm.

"Xuyên Nhi bị đánh bầm dập nội tạng, xương sườn gãy đâm thủng phổi. Nghiêm trọng nhất là vết thương xuyên thấu ở bụng, gây xuất huyết ồ ạt trong khoang bụng. Lượng máu đã mất gần 1,8 lít..."

Đôi tay của Thôi Minh Hạo run rẩy khi hắn nói những lời này: "Chỉ cần đến trễ nửa giờ, Đại La Kim Tiên có đến cũng không có ích gì."

Khương Du nói chuyện với đồng nghiệp xong, anh ta đi tới, đưa điện thoại của mình ra: "Đây là ảnh chụp hiện trường."

Trên màn hình điện thoại là mấy tấm ảnh chụp, vũng nước bị máu nhuộm đỏ tươi, dù là mưa bão cũng không thể rửa sạch, vết máu kéo dài thườn thượt.

"Sau khi bị đánh và bị bắn..." - Khương Du nhìn bọn họ, "...Anh Nhậm đã tự mình bò ra xa gần 500 mét."

Lại một tiếng sấm nữa đánh xuống, ầm ầm vang vọng bên tai mọi người.

"Chỉ cần trễ nửa giờ..."

"Đã bò gần năm trăm mét..."

"Bị bắn..."

"Bị đánh đập..."

Từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Giang Hoàn như một mũi kiếm sắc bén, thậm chí đau đớn đến tột cùng khiến hắn không thể cảm nhận được nỗi đau nữa.

Chỉ có nắm tay siết chặt, mu bàn tay nổi lên nhiều gân xanh, móng tay đâm sâu vào máu thịt, giọt máu theo nắm đấm rơi trên mặt đất trắng như tuyết, nở ra một hai đóa hoa chói mắt.

Hắn biết, gã đàn ông kia muốn tạo ra kết quả như vậy.

Gã cũng đang nói với hắn rằng.

Những gì mày có, tao đều có thể dễ dàng lấy đi.

Đừng kháng cự.

Mày không có tư cách đó.



Mới tháng hai, mùa xuân phương bắc chưa đến sớm, gió lạnh gào thét qua phố, cuốn lên cỏ khô trên mặt đất, lang thang trong thành phố như cô hồn dã quỷ, rồi bay thẳng lên trời mù mịt.

Nhậm Xuyên được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, không cần đeo máy thở nữa. Đã gần hai mươi ngày trôi qua kể từ vụ bắt cóc, tin tức trên mạng đã kết thúc và sự việc cũng hạ nhiệt nhanh chóng, chỉ có vài câu chữ ngẫu nhiên nói ra một, hai phần sự thật.

Giang Hoàn dùng khăn ướt cẩn thận lau tay cho anh, không cần hộ lý, mấy ngày qua đều là hắn đích thân chăm sóc.

Nhậm Xuyên nằm trên một chiếc giường êm ái, sắc mặt tái nhợt, môi đầy vết thương nhỏ, là dấu vết chính anh cắn ra khi bị đánh. Một đống túi truyền dịch treo trên cây truyền dịch. Ngẫm lại trước đây, anh giả ốm nằm trong bệnh viện truyền một ngày năm túi, tất cả những đùa giỡn lúc đó giờ đã trở thành sự thật.

Cửa phòng bệnh cọt kẹt mở ra, Giang Hoàn liếc mắt nhìn sang, lập tức đứng lên: "Chủ tịch... không phải... chú..."

Đứng ở cửa là Nhậm Đông Thăng, ông không dẫn theo trợ lý, một mình đến.

Hai người vẫn chưa quen với sự tồn tại của nhau, Nhậm Đông Thăng chưa thể chấp nhận chuyện Nhậm Xuyên đồng tính nên cũng chưa chấp nhận người bạn trai Giang Hoàn này. Nhưng vì Nhậm Xuyên, bọn họ một người là tiền bối, một người là hậu bối, ngày nào ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy, không biết nên gọi đối phương là gì, lúng túng kinh khủng.

"Tôi..." - Nhậm Đông Thăng không biết nên nói gì, ông đi đến bên giường, đặt hộp cách nhiệt trong tay xuống, "Nó tỉnh chưa?"

Giang Hoàn lắc đầu: "Vẫn chưa."

Ánh mắt hắn hướng về hộp cách nhiệt: "Cái này... hiện tại Xuyên Nhi không thể ăn."

"Là cho cậu." - Nhậm Đông Thăng nhìn hắn, "Súp gà do bảo mẫu ở nhà nấu, cậu... tự nhiên đi."

Giang Hoàn đột nhiên im lặng.

Nhậm Đông Thăng ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn Nhậm Xuyên đang hôn mê bất tỉnh: "Tôi chưa từng thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn như vậy, lúc ở trong bụng mẹ cũng không ngoan ngoãn, luôn đá người ta, cứ lăn qua lộn lại nên sai lệch vị trí, do đó khó sinh."

"Tôi có một đứa con trai, lại mất vợ, nhưng tôi không bao giờ hận nó. Tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, ước mình có thể cho con những điều tốt đẹp nhất trên đời." - Nhậm Đông Thăng vừa nói, nước mắt bắt đầu dâng lên, cảm xúc bắt đầu kích động, "Tôi vất vả nhiều năm như vậy làm cái gì, không phải là vì nó sao! Của cải tôi kiếm được đều là để cho nó!"

"Tôi muốn nó... khi có người mình thích, sẽ không có mối bận tâm nào về gia đình..."

Cổ họng Giang Hoàn không biết từ khi nào bắt đầu trở nên tắc nghẹn, hắn nhìn Nhậm Đông Thăng: "Con... con có thể gọi ngài là... chú... được không"

Giang Hoàn thậm chí có chút luống cuống tay chân: "Xin lỗi, con không có ý mạo phạm, con chỉ muốn..."

"Được." - Nhậm Đông Thăng cũng không cố chấp nữa, ông thở dài thườn thượt, "Hầy..."

Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng động cực nhẹ từ trên giường bệnh, mí mắt Nhậm Xuyên run lên, sau đó chậm rãi mở ra.

Anh vẫn chưa quen với ánh sáng, mất một lúc lâu mới nhìn rõ. Anh run rẩy cổ họng, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mi: "Bố..."

"Anh..."