Ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, Cố Y Lạc thức dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng, đồng lúc hai cánh cửa phòng ngủ kề nhau mở, Lục Triết Tiêu cùng Bảo Bảo bước ra, cùng vươn tay, cùng đánh răng rửa mặt, ngay cả thói quen uống nước ấm cũng giống nhau.
Đây là sống chung lâu ngày rồi quen tác phong của nhau hay là chỉ là tình cờ.
Sở thích ăn uống của họ cũng giống đến chín mươi phẩy một phần trăm: thích bánh mì ăn cùng mứt dâu, uống sữa tươi nguyên chất; thích những món ăn hơi cay và dầu mỡ, chỉ có điều một người thích hải sản còn người nữa lại bị dị ứng. Và lúc ăn cũng không quên trêu chọc nhau.
Nếu như họ là một gia đình thì tốt biết mấy, như thế cô sẽ không cần tự mình gồng gánh mọi chuyện, như thế sẽ có người đàn ông sẻ chia mấy phần áp lực giúp cô, như thế con trai sẽ không còn phải chịu cảnh không có bố, và như thế cuộc sống của mẹ con cô sẽ vơi bớt nhọc nhằn.
Nhưng mọi chuyện thì chỉ nên dừng lại ở điều ước, cô nhếch môi cười nhạt cho những suy nghĩ điên rồ của chính mình.
Dù sao giây phút hiện tại cô cũng cảm thấy an yên và hạnh phúc, dẫu biết rằng thời gian này sẽ không được lâu, khi anh ấy quay về trạng thái bình thường thì đồng nghĩa việc mẹ con cô cũng phải rời xa anh, dù muốn hay không cô cũng không thể để con trai cùng mình đánh cuộc ván bài quá lớn, ván bài mà cô biết trước phần thua sẽ lớn hơn.
“Hôm nay mẹ được nghỉ dẫn Bảo Bảo cùng chú Lục đi chơi, có được không?”- Cố Y Lạc đề nghị.
Bảo Bảo hơi khựng lại, lưỡng lự hỏi: “Là đến khu chợ cũ sao mẹ?”
Cố Y Lạc lắc đầu, mỉm cười đáp: “Lần này sẽ dẫn con tới khu vui chơi thật sự.”
Đừng hỏi thằng bé là có thích không, mà hãy hỏi vui tới mức độ nào, nó cười không khép nổi miệng, thi thoảng lại nhảy xổm lên.
Ánh nắng đang dần dịu đi, lá vàng rơi lác đá, tiết trời hơi lành lạnh, một mùa thu nữa sắp qua đi, một mùa đông sắp tới.
Cuối thu là thời gian thích hợp nhất để chơi những trò chơi mạo hiểm trong khu vui chơi.
Ba người họ dắt tay nhau tung tăng, nói nói cười cười, trò chuyện vui vẻ, dừng chân lại một vài cửa hàng mua ít đồ ăn vặt, thi thoảng lại có người khen gia đình họ đẹp lắm.
Ngồi trên cỗ xe ngựa, Cố Y Lạc dùng chiếc di động chụp lại bức hình, ghi dấu kỉ niệm, ba khuôn mặt, ba nụ cười, ba niềm hạnh phúc vô tận.
Họ chơi tàu lửa, xe hơi, chiến mã, và còn có cả đu quay.
Cuối cùng, ba người nắm tay nhau bước lên vòng lượn siêu tốc, trò chơi được mong đợi nhất, trò chơi tốn nhiều hơi sức nhất.
Thắt chặt dây an toàn, bàn tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, tàu lượn bắt đầu chuyển động và tốc độ ngày càng nhanh hơn, theo tự nhiên tiếng hò hét mỗi lúc một lớn thêm, vô cùng sáng khoái; tạm thời quên đi bao phiền ưu và mệt mỏi.
Sau khi chơi xong trò này, tâm trạng đúng là tốt hơn hẳn, mọi ưu phiền trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đã mấy ngày liên tục không liên lạc được cho con trai cả, bà Lục nóng ruột vô cùng, quyết định tới biệt thự tìm.
Bà nhấn chuông kêu liên tục nhưng mãi chẳng thấy phản hồi, rồi lại mang nỗi lòng nặng trĩu tới công ty.
Vừa kết thúc cuộc họp quay về, Lục Minh Trí hoảng hốt khi nhìn thấy bóng dáng mẹ xa xa, thần trí anh điên loạn, nhất thời chưa biết nên xử lí thế nào.
Không có thời gian để nghĩ, Lục Minh Trí lao ra, chỉ đành dùng thân làm lá chắn, đến đâu tính tới vậy, trước tiên cứ phải đưa mẹ ra khỏi công ty. Đương nhiên cậu ta vẫn không quên nhắn tin báo trước với Cố Y Lạc một tiếng.
Thế nhưng lần này bà Lục xem như không chịu lùi bước, nếu không gặp được con trai cả chắc chắn không chịu đi, chỉ sợ có gọi thần đến cũng không có cách ngăn cản.
“Bà Lục à… Sao mẹ tới đây?”- Lục Minh Trí cười hỏi.
Trình An Lệ đảo mắt nhìn quanh: “Thì con không bảo được anh trai về, mẹ chỉ đành đích thân tới tìm nó đây. Gia tộc đang ra sức thúc giục nó kết hôn nếu như nó không chịu Tuyết Sương mẹ sẽ tìm cho nó mối khác, nhưng trong năm nay buộc phải lấy vợ.”
Những lời mẹ vừa nói như sét đánh ngang tai, Lục Minh Trí giật mình: “Hả? Kết hôn chứ đâu phải trò chơi mà nói cưới là cưới.”
Trình An Lệ có vẻ rất chắc chắn: “Bất kể là gì trong năm nay anh con buộc phải kết hôn nếu không bố mẹ biết nói như nào với các trưởng bối nhà họ Lục.”
Chuyện gì đang xảy ra?
Việc lấy lại thần trí cho anh hai còn chưa xong nay lại thêm việc kết hôn theo chỉ thị của gia tộc nữa, thật sự lần này Lục Minh Trí gánh không nổi rồi.
Đang ngây người chưa biết làm gì thì Trình An Lệ đã lướt qua, một đường thẳng tìm kiếm: “Phòng làm việc của anh con đâu? Mẹ sẽ đích thân nói với nó.”
Lục Minh Trí chạy vội cản đường: “Mẹ… Mẹ ơi… Bây giờ anh con đang không ở phòng làm việc?”
Trình An Lệ dừng bước, ánh mắt sắc nhọn nhìn con trai thứ, khảo cung: “Vậy giờ nó ở đâu?”
“Ở…Anh ấy ở…”- Lục Minh Trí lắp bắp.
Bà Lục đoán ra được tình hình, sắc mặt hơi khó coi: “Con không nói đúng không? Vậy được mẹ sẽ thuê người tìm nó về, mẹ không tin không tìm thấy.”
Trong khi Lục Minh Trí chưa biết xử lí thế nào thì một tin nhắn gửi tới từ Cố Y Lạc: “Đến khách sạn MAX đi, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ rồi.”
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, Lục Minh Trí quay sang nói với bà Lục: “Thôi được rồi, con thua, bây giờ con sẽ dẫn mẹ tới gặp anh được chưa?”
“Vậy còn được.”- Thái độ bà Lục lập tức thay đổi, môi nở liền mấy nụ cười thoả mãn.
Lên chiếc Lexus bản mới, mẹ con họ Lục rời đi, hướng tới khách sạn MAX.
Họ đi vào thang máy lên tầng năm toà nhà, ở trong phòng Lục Triết Tiêu đang bàn bạc hợp đồng với đối tác, cố ý nói ra những khó khăn công ty gặp phải, và luôn tiện nói ra việc bán tháo những bất động sản để cứu vớt như thế nào.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi theo kế hoạch mà Cố Y Lạc vạch ra, Trình An Lệ ngập ngừng rồi cũng không vào, trực tiếp quay đi, chuyện hôn nhân đúng là có gấp gáp nhưng việc công ty còn quan trọng hơn. Bà ấy chỉ đành quay về trước.
Lục Minh Trí nhẹ lòng nhắn tin tới Cố Y Lạc: “Kế hoạch thành công, mẹ tôi chịu quay về rồi.”
Gọi mấy tiếng không thấy con trai trả lời, quay lại thấy Lục Minh Trí đang chằm chằm dán mắt trên màn hình điện thoại, bà Lục tức giận quát lớn: “Con ấy, chỉ biết có điện thoại thôi! Lo xem mà phụ anh hai việc công ty nữa đừng lúc nào cũng để nó gánh một mình như thế.”
Lục Minh Trí qua loa gật đầu: “Vâng, vâng, con biết rồi, mẹ mau quay trở về trước đi.”
Cho đến khi bà Lục lên taxi đi khuất, Cố Y Lạc mới cùng Lục Triết Tiêu đi xuống: “Minh Trí mẹ cậu đi rồi sao?”
Minh Trí thở dài trút bỏ đi muộn phiền trước mắt: “Đi rồi. Sao cô nghĩ ra được kế này hay vậy?”
Cố Y Lạc cười nhạt: “Thì trốn tránh mãi cũng đâu được, cách tốt nhất cứ để gặp mặt và để bà ấy tự rời đi, càng tìm cách lẩn trốn sẽ khiến bà ấy càng nghi ngờ thêm.”
Lục Minh Trí gật đầu lia lịa: “Phải, phải, ban nãy tôi có tìm lí do gì thì bà ấy vẫn quyết tâm tìm anh tôi cho bằng được. Đến khi gặp rồi tự tai mình nghe thấy khó khăn ở công ty lại chủ động rời đi, không làm phiền.”