Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 117: Đồ NGỐC!




Kết thúc lịch quay sớm hơn dự kiến, Cố Y Lạc hồ hởi rời khỏi phim trường, định lên taxi tới bệnh viện thì có tiếng gọi phía sau khiến cô dừng bước.

“Y Lạc…”

“Xin lỗi anh Dante, tôi đang vội, có chuyện gì chúng ta nói sau nhé!”

Cô lướt đi ngay trước mặt Dante khiến anh ta bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Có lẽ chính cái gọi là ảo tưởng đã khiến anh ta phải vỡ mộng.

Cứ tưởng rằng sau khi gặp anh, hàn huyên chuyện cũ, biết được tiền đồ rộng mở của anh thì thái độ của cô sẽ khác.

Đúng là thái độ của cô “sẽ khác” nhưng khác so với suy nghĩ của Dante.

Cô không những không vồ vập mà còn lạnh lùng, xa lánh.

Bước chân vội vã dội lại bên hành lang bệnh viện, Cố Y Lạc vui mừng không tả xiết, Cố Hiểu Đồng cuối cùng cũng đã tỉnh, cuối cùng nó cũng không phải trăn trở vì những lời chưa kịp nói ra.

Nhìn thấy Cố Y Lạc đứng bên ngoài cửa, Cố Hiểu Đồng đặt dĩa trái cây ăn dở xuống bàn, cất tiếng gọi: “Chị Lạc…”

Đang định bước xuống giường thì liền bị Cố Y Lạc ngăn cản lại: “Sức khoẻ của em còn yếu đừng đi lung tung.”

Ánh mắt hối hận Cố Hiểu Đồng chăm chăm nhìn Cố Y Lạc, khoé mi rưng lệ: “Chị không trách em sao?”

“Có chứ! Chờ em tỉnh lại chắc chắn sẽ tính sổ.”

“Thực ra, lần trước em đuổi theo chị là muốn nói lời xin lỗi, xin lỗi do em quá ngang ngược, xin lỗi vì em hết lần này đến lần khác luôn so đo với chị, xin lỗi vì em đã làm ra bao chuyện như thế, em thật lòng xin lỗi chị.”

Lấy dĩa hoa quả trên bàn, Cố Y Lạc xiên tăm đút cho Cố Hiểu Đồng một miếng, đôi lông mày nhướng lên: “Chị tạm thời sẽ tha thứ cho em. Nhưng chờ em khoẻ đã rồi sẽ hành em tới thân bại danh liệt.”

“Được.”

Nhìn vẻ yếu ớt, tiều tuỵ, xanh xao của Cố Hiểu Đồng thì Cố Y Lạc có chút xót xa.

“Ngày mai chị đi làm đơn xin giảm án cho em.”

Cố Hiểu Đồng lập tức nắm tay kéo lại, lắc đầu ba cái liên tục: “Em xin lỗi không phải để trốn tội đâu! Chị hãy cứ để em trả giá cho những gì mình đã gây ra như thế em sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Nhất định chị đừng làm gì để em được nhẹ án cả.”

Sau tất cả, Cố Hiểu Đồng cũng hiểu chuyện hơn, đương nhiên cái giá phải trả là quá đắt, chỉ có điều cô vẫn cảm thấy vui thay khi đứa em gái mình hiểu ra được lẽ sống, tìm lại được niềm vui mà nó đánh mất.

Ngày Cố Hiểu Đồng bị công an còng tay, Cố Y Lạc không kìm được nỗi xúc động, cô ôm chầm lấy em gái, dặn dò: “Em vào trong đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé! Chị và ba mẹ ở ngoài này đợi em.”

Cố Hiểu Đồng cố gắng để không khóc, gật đầu khẽ: “Được.”

Giây phút hai nữ cảnh sát mặc quân phục xanh dẫn theo Cố Hiểu Đồng ra khỏi tầm mắt khiến cô có chút xót xa và thương cảm, chỉ tới khi thấy nụ cười mãn nguyện trên môi nó cô mới thấy an tâm.

Một đêm hè đầy sao, gia đình ba người Cố Y Lạc ngồi trước bậc thềm vườn xanh, ngước đôi mắt nhìn lên, ngắm nghía từng chòm sao long lanh.

Người ta vẫn hay nói: một người sau khi mất sẽ biến thành một vì sao sáng trong dải ngân hà.

“Mẹ, mẹ ở đâu? Có phải mẹ là ngôi sao toả sáng nhất đó không? Những gì mẹ trăn trở lúc còn sống đều đã sáng tỏ rồi, con gái mẹ làm được rồi, mẹ có cảm thấy tự hào không? Con vẫn luôn làm theo lời mẹ, không hận ba, bây giờ ông ấy đã thực sự công nhận con. Mẹ, nếu như bây giờ mẹ còn ở đây thì tốt biết mấy…”

Bàn tay anh nhẹ nhàng kéo sát đầu cô ngả xuống đôi vai săn chắc của mình: “Em lại nhớ mẹ rồi sao?”

“Sao anh biết?”- Giọng Cố Y Lạc run run vì xúc động.

Anh đặt bàn tay cô lên lồng ngực trái của chính mình: “Nơi này nói cho anh biết.”

Khi hai chúng ta yêu nhau, hai trái tim đã hoà chung nhịp đập, chúng ta vẫn sẽ là hai con người tách biệt nhưng suy nghĩ và tâm hồn đã quyện lẫn vào nhau.

Em buồn… anh biết.

Em đau… anh càng đau hơn gấp bội.

Em nhớ mẹ… trái tim anh cũng bồi hồi.

Em yêu anh… anh cũng yêu em…

Kể từ đó, em không còn là riêng em, anh cũng không còn là riêng anh, chúng ta hoà là một, một nhịp đập, một hơi thở, một gia đình, một niềm hạnh phúc.

“Chắc kiếp trước anh nợ tình nhiều lắm! Kiếp này mới phải quen một người như em.”

Anh cười, nụ cười phát ra thành tiếng, nghe rất êm tai.

“Thế thì kiếp này anh nguyện nợ tình thêm để kiếp sau vẫn thuộc về em.”

Cô cũng bật cười theo, ậm ờ nói tiếp:

“Thế thì chưa chắc… lỡ như sang kiếp sau anh gặp phải cô gái xấu xa hơn em thì sao?”

“Thì anh sẽ hỏi: cô là ai mà sao lại xấu xa hơn cả cô gái tên Cố Y Lạc kia? Cô không được phép xấu xa hơn người tôi yêu, bởi vì trong lòng tôi chỉ có cô ấy, tôi muốn gặp lại người tôi yêu.”

“Logic của anh khó hiểu quá rồi đó.”

“Vậy sao? Vậy thì anh cũng muốn đem theo cái logic khó hiểu này cùng em phiêu diêu suốt ba đời bảy kiếp. Cho dù là chó, là mèo, là lợn hay là gà, là vịt, thì anh đều sẽ kết đôi cùng em, nguyện nắm tay em đi hết muôn kiếp không bao giờ thay lòng.”

Cô ôm anh, cái ôm thấm đượm sâu sắc.

Có thể… kiếp sau sẽ gặp lại cũng có thể không nhưng cô vẫn muốn đắm chìm trong cái mộng mơ của kiếp này, lâu thật lâu, dài thật dài, bền thật chặt.

“Vậy còn con… Bố mẹ nỡ bỏ rơi một thiên thần như con lại sao?”

Bảo Bảo không nhẫn nổi nữa đành lên tiếng hỏi, nó có cảm giác dường như bố mẹ đang bỏ rơi nó.

“Con thì nhất định phải đem theo chứ! Đúng không ba ba.”- Cố Y Lạc ngước mắt nhìn lên liền nhận được lời đáp bằng nụ hôn ngọt ngào.

“Đúng, đúng, em nói gì cũng đúng. Chúng ta mãi mãi là gia đình.”

Một ngày hè mưa tầm tã, cả phim trường nhốn nháo lên vì cơn mưa bất chợt, nó ào ào trút, tuy không lâu nhưng đủ để ướt áo.

Cơn mưa mang theo mùi mặn mà của đất, hương vị nồng nàn.

Cố Y Lạc nén chân lại cảm nhận, những hạt mưa ướt đi vai áo cô, nhưng nhanh chóng bị che chắn lại, một luồng tối sượt qua mặt cô, chiếc ô xanh than quen thuộc, hơi thở quen thuộc, chung một không gian cùng cô.

“Sao trời mưa mà em không biết trú hả? Em là đồ ngốc sao?”

Cô ngước khuôn mặt ướt át của mình nhìn anh, mỉm cười: “Vì mỗi lúc trời mưa anh sẽ xuất hiện che ô cho em.”

“Nếu như anh không xuất hiện thì sao hả? Chịu ướt à.”

“Anh chắc chắn sẽ xuất hiện, chẳng phải bây giờ anh đã xuất hiện đây rồi sao?”

Anh ôm cô vào lòng, thoải mái và dễ chịu, hạt mưa bay bay tung toé.

“Anh không cho phép em ngược đãi bản thân như thế.”

“Nhưng như thế anh mới quan tâm em nhiều hơn.”

Anh cốc một cái yêu thương lên vầng trán bướng bỉnh của cô, không thể giữ nổi bộ mặt nghiêm túc mà bật cười:

“Đồ ngốc, anh lúc nào chẳng quan tâm em chứ!”