Từ khi hay tin Nguyệt Độc Thất mang cốt nhục của Hạc gia, người trong nhà ai cũng nhốn nháo cả lên.
Đến cả Hạc Lão phu nhân người nghìn năm bận bịu cũng dạt hết công việc của bà qua một bên để đến chăm sóc con dâu.
Ngày thường bà Hạc đã rất thương cô nay cô còn mang thai cháu bà ấy, tình thương ấy dường như được nâng lên gấp bội.
Hạc Cảnh Thần tuy rất muốn ở cạnh chăm lo cho cô nhưng hắn không thể bỏ bê công việc, còn chưa kể đến là cùng Võ Tinh Huy và Hạ Trạch điên cuồng tìm hiểu về đoạn phim do Tống Y Du dàn dựng đó.
Hắn vuốt tóc cô, giọng rất trầm ấm: “Ngoan! Ở nhà đừng đi lung tung.
Em không lo cho đứa bé cũng cần lo cho sức khỏe của em.”
Cô khá bất ngờ.
Đáng ra câu nói này của hắn nên là cô không lo cho cô cũng phải lo cho đứa bé chứ nhỉ?
Cô nhướng mày: “Anh quan tâm em hơn à?”
Hạc Cảnh Thần bật cười, hắn gõ nhẹ một cái vào trán cô: “Tôi lo cho cả hai mẹ con em.” Nói rồi hắn đứng dậy, “Giờ tôi phải đến công ty, có cần gì thì cứ gọi người mang lên hoặc trực tiếp bảo với mẹ tôi.”
Nguyệt Độc Thất mém thì thổ huyết mất! “Mẹ anh? Anh khùng rồi à? Em làm sao dám sai bảo bà ấy?”
Hạc Cảnh Thần chỉnh sửa lại cà vạt của mình một chút, nói: “Bà ấy chẳng phải rất thương em sao? Anh không nghĩ bà ấy sẽ để em đụng tay đụng chân đâu.”
“Chuyện đó...” Cô mím môi.
Hắn lại xoa đầu cô, “Đừng cãi.
Em có mệnh hệ gì thì sẽ không yên với tôi đâu đó.”
Cô chỉ gật đầu rồi xua xua tay chủ ý hắn đi đi.
Sau khi hắn đi rồi thì cả ngày cô cũng chỉ ở trong nhà.
Chẳng làm gì ngoài ăn rồi ngủ, rảnh rỗi mới chạy ra vườn ngắm dàn hoa do bác làm vườn trồng.
Hạc lão phu nhân từ sáng đến trưa đều căn dặn mọi người trong nhà rất kĩ.
Nào là không để cô đụng vào đồ sắc nhọn, nào là đường đi của cô phải rộng rãi.
Loạn hết cả đầu.
Nguyệt Độc Thất ngồi trong sân, đung đưa chân qua lại.
Bà Hạc từ phía sau bước tới chỗ cô, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh cô.
Cô nhìn bà ấy, suy nghĩ một hồi liền lên tiếng: “Mẹ.
Con ổn mà, con có thể tự lo được.
Mẹ trăm công nghìn việc, con không muốn làm tốn thời gian này của mẹ.”
Nhưng Hạc lão phu nhân thì không mấy thích trước câu nói này của cô.
Bà ấy hơi nhíu mày, “Tiểu Nguyệt, con mang thai đã không có mẹ ruột bên cạnh chở che là một tổn thất lớn.
Đừng xa lánh ta.”
Nguyệt Độc Thất mím môi trước câu trả lời kia.
Phải rồi.
Cô mang trên mình danh xưng là con cái của nhà họ Nguyệt.
Nhưng đây không phải một gia tộc lớn, bố mẹ cô thì đã qua đời cách đây rất lâu, cô toàn phải sống và lớn lên với dì.
Đám cưới của cô và hắn hầu như là người thân, đối tác của Hạc gia.
Người họ Nguyệt kia một người cũng không thấy khiến cô hôm đó rất chạnh lòng.
Bà Hạc lại đột nhiên vươn tay xoa đầu cô khiến cô hơi giật mình, nhìn bà.
Người ta vẫn hay nói, phụ nữ khi sinh ít nhất cũng nên có một người mẹ bên cạnh chăm sóc như vậy sẽ ấm áp lắm.
Giá như cô cũng được cảm nhận sự ấm áp đó từ mẹ ruột của mình thì tốt quá.
Cô và bà Hạc ngồi trong vườn tán gẫu một chút về việc chăm sóc bản thân khi mang thai, rồi thì lúc sinh sẽ khó khăn ra sao.
Thoáng cái mà đến trưa.
Dì Lâm từ từ bước ra vườn, cúi đầu tôn kính: “Hạc lão phu nhân, Hạc thiếu phu nhân, cơm nước đã chuẩn bị xong.”
Bà Hạc chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn cô, “Con gái, chúng ta ăn trưa thôi.”
“Vâng.” Cô cùng bà bước vào nhà.
Bữa ăn cho thai phụ có khác.
Nhìn sơ qua cũng toàn là đồ đầy chất dinh dưỡng, cô vốn đã kén ăn, mà đại đa số đồ bổ sẽ ít ngon miệng làm cô ngán ngẩm.
“Tiểu Nguyệt, con nhất định phải ăn thật nhiều.
Không chỉ tốt cho đứa bé không thôi mà con cả con nữa.” Bà Hạc dịu dàng nhắc nhở.
Thật kì lạ, mấy lời này của bà cũng khiến cô suy nghĩ.
Hạc gia có truyền thống gì lạ lắm sao, cả hắn và bà đều có vẻ quan tâm tới cô hơn là đứa trẻ này.
Cô ăn được tầm mười phút thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cơm nhai cũng nuốt không trôi nữa, đồ ăn cũng thấy nghẹn lại trong họng.
Vì không muốn bà Hạc phiền lòng mà Nguyệt Độc Thất gắng gượng ăn sao cho hết nhưng cứ mỗi lần cô tính toán gì thì đều không thuận theo ý mình.
Gắp được đũa thứ hai bỏ vào miệng thì cô bắt đầu thấy buồn nôn.
Nguyệt Độc Thất khó chịu, cố gắng nuốt cơn buồn nôn này xuống nhưng chỉ thấy nó một lúc một cuộn lên.
Không nổi nữa, cô đặt đũa xuống mạnh bạo khiến cả Hạc lão phu nhân cũng bất ngờ nhìn cô rồi chạy một mạch vào phòng tắm nôn mửa.
Nguyệt Độc Thất nôn thốc nôn tháo, lâu đến mức cô còn tưởng như gần nửa tiếng trôi qua.
Bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt xanh xao, cô mím môi nhìn bà Hạc.
Nhưng lạ thay bà Hạc lại đang nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
“Không sao đâu, con không cần phải gượng ép mình.
Có vẻ con bắt đầu bước vào thời kì ốm nghén rồi.”
Không phải chứ? Nguyệt Độc Thất nghe xong liền đực người ra.
Chỉ mới phát hiện mang thai vài hôm trước mà hôm nay đã ốm nghén rồi!?
“Con không muốn ăn nữa.” Cô nhẹ nhàng nói với Hạc lão phu nhân.
Dù sao cô cá chắc ăn tiếp chỉ khiến cô thêm tốn thời gian ói.
Bà Hạc sống đã có tuổi, còn không hiểu ốm nghén khó ăn như thế nào sao? Bà chỉ từ tốn gật đầu rồi quay sang nhìn dì Lâm: “Dì mang thuốc bổ lên đây đi.”
Dì Lâm cúi đầu thưa: “Vâng thưa Hạc lão phu nhân.” Rồi tức tối đi chuẩn bị.
Nhưng Nguyệt Độc Thất thì hoàn toàn không hiểu.
Cái gì mà thuốc bổ nữa? Cô chưa từng nghe đến việc này bao giờ.
Cô xoay mặt hỏi bà Hạc: “Con cần phải uống thuốc nữa ạ?”
Bà Hạc bật cười gật đầu, “Đúng vậy.
Con đã không ăn rồi còn gì, nên lấy thứ gì đó bồi bổ.
Con vốn thân thể yếu kém, ráng một chút.”
Cô nghe có vẻ có lí nên đành chấp nhận.
Cơ mà làm sao bà ấy biết thân thể cô yếu kém thế?
Song, thì cô cũng không quan tâm nữa, bỏ lên lầu trước.
Từ lúc phát hiện bản thân có thai thì cô rất lười.
Cả ngày chỉ muốn nằm trên giường, không thì ngôi chơi xơi nước thôi.
Cô lên giường nằm nghỉ trước.
Vì từ nhỏ đã kén ăn nên nhịn một chút cũng không thấy đói.
Được một lát thì dì Lâm một mình đi lên, trên tay là một ly nước trắng.
Dì Lâm đặt ly nước xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường cho cô.
Ân cần nói: “Cô chủ, uống thuốc bổ đi ạ.”
Nguyệt Độc Thất lười nhác trườn người dậy.
Dì Lâm từ từ đưa ly nước cho cô, cười nhẹ với cô một cái rồi bỏ đi ngay sau đó.
Nguyệt Độc Thất lấy làm lạ, cô nheo mày không hiểu.
Chẳng phải nên canh cô uống hết mới đi ư?
Cô thở dài rồi nghe lời đưa ly thuốc lên uống.
Cô uống sạch xem như là bù lại cho bữa cơm không ăn nổi kia.
Đặt ly xuống bàn rồi định nằm xuống đánh một giấc, thì ngay lúc ấy cuộn trào lên là một cơn khó chịu kì lạ.
Ban đầu là khó chịu khiến cô chau mày, được vài phút sau thì bắt đầu cảm thấy chóng mặt, suy sụp.
Cả thế giới bỗng chốc quay cuồng, giờ đây cảm giác không còn là khó chịu nữa mà đã chuyển sang đau đớn.
Cơn đau cuộn từ bụng lên tới não cô.
Quằn quại khắp cơ thể cô.
“A!!” Nguyệt Độc Thất đau dữ dội, cô trụ tay xuống đệm nhưng lại vô tình trượt ra khỏi giường rồi rơi một cái nặng nề xuống đất.
“Rầm!” Toàn thân tê dại, còn cảm thấy nóng trong ruột.
Cô sợ hãi ôm chặt bụng mình, nước mắt theo quán tính mà chảy.
“Cứu!..
Cứu tôi với..
con..
con..
tôi!” Cô càng kêu càng cảm thấy rát họng, đau vô cùng.
Nước mắt cô dàn dụa.
Cô khó chịu quá, bụng rất khó chịu và nóng rát như thể bị lửa đốt vậy.
Trong giây phút khó khăn ấy, bản năng của một người mẹ nổi lên, cô ôm chặt bụng mình không ngừng nghĩ về đứa trẻ chỉ vừa mới được hình thành ấy.
“Con..
không..
con.
Cứu với!”
Nguyệt Độc Thất dãy dụa trên mặt đất cực khổ.
“Tiểu Nguyệt!! Tiểu Nguyệt!!!” Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng của Hạc lão phu nhân.
Nguyệt Độc Thất mừng thầm trong lòng, cô cười nhẹ.
“Mẹ..
ơi! Con..
đau..
con của con..”
Hạc lão phu nhân vô cùng sốt sắng, sợ hãi.
Bà hét lên: “Người đâu?! Mang Hạc thiếu phu nhân đi bệnh viện! Nhanh lên!”
Rồi bà chạy ngay tới cạnh cô, ôm lấy cô.
“Tiểu Nguyệt, con gắng một chút, ta sẽ đưa con đến bệnh viện an toàn! Người đâu mau lên!?”
Lòng cô như nhẹ hơn một chút.
Cầu mong đứa trẻ trong bụng ấy sẽ không sao.
Rồi lờ mờ, cô ngất đi.