"Xoảng"
Một tiếng kêu chát chúa vang vọng, ai nấy trong ngôi biệt thự cũng đều hoảng hồn kinh ngạc.
Mọi hoạt động bận rộn thoáng chốc dừng lại chỉ để nhìn xem rốt cuộc chuyện động trời gì vừa xảy ra.
Người phụ nữ mặt mày cau có, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù đứng lặng giữa một gốc nhà.
Dưới chân cô chỉ toàn là những mảnh vỡ vụn của thủy tinh từ chiếc bình hoa xinh đẹp nhưng xui xẻo kia.
Sau khi nhận định được vấn đề, mọi người trong căn nhà ai ai cũng đều tức tối chạy đến chỗ cô gái kia với vẻ mặt lo lắng.
“Phu nhân, phu nhân! Xin cô bình tĩnh! Chuyện đâu còn có đó, cô đừng làm hại đến bản thân mình được không?”
Một hầu gái chạy đến bên cô, dắt cô sang một bên để những người khác dọn dẹp tàn tích.
Cũng không ngừng xoa dịu ngọn lửa đang bùng cháy phập phồng trong lòng cô.
“Phải đấy Hạc thiếu phu nhân! Cô tức giận muốn đập phá đồ đạc trong nhà cũng được thôi nhưng ít ra cô cũng nên nghĩ đến bản thân mình.
Lỡ..
lỡ cô bị thương thì chúng tôi biết làm sao?” Một ông chú tầm năm mươi bước đến, cố gắng khuyên nhủ người phụ nữ.
Ông ấy là quản gia của ngôi biệt thự to lớn này.
Ông làm việc tại nơi đây cũng kể được chục năm rồi, ông cũng thừa biết tính tình của người trước mặt ra sao.
Mấy lời vừa rồi là ông cố tình làm dịu đi tâm trạng xấu của cô tiểu thư ngạo mạn kia, chứ phận làm quản gia ông nào cũng muốn đồ đạc quý giá trong nhà bị tan tát!
Không đáp lại lời lẽ của mấy người vô dụng, không hiểu được cảm xúc của cô.
Nguyệt Độc Thất bỗng dưng ngồi bệnh xuống đất mà không ai đoán trước được, chẳng biết làm sao mà hai hàng tuyến lệ cứ thể tuôn rơi lã chã.
Cô vờ giận dỗi, vùng vẫy như con nít: “Tôi không cần biết! Tôi tức đấy! Tôi bực rồi đấy! Tôi chịu không nổi nữa, các người liệu mà gọi cho cái tên Hạc thiếu kia của các người về đây!”
Quản gia thấy thế cũng đành thở dài, ông liếc mắt cho cô hầu bên cạnh, cô hầu thành thục hiểu ý lập tức lảng sang một bên đi gọi cho ai đó.
Từng hành động của bọn họ rất từ tốn và tự nhiên như thể đây không còn là chuyện hiếm nữa rồi.
Nhưng cũng chẳng biết sao cô hầu nhấn nhấn một dãy số dài, sau đó cầm chiếc điện thoại tiến đến chỗ Nguyệt Độc Thất.
Nhẹ nhàng đưa cho Độc Thất rồi nhanh chóng ne né sang một phía.
Đồng thời lúc đấy tất cả mọi người trong biệt thự đều tản ra, mỗi người một chỗ.
Đầu dây bên kia vang lên một hồi âm dài rồi mới nghe thấy có giọng nói cất tới: “Alo?”
Ngay lúc nghe thấy giọng nói đó, Nguyệt Độc Thất liền hét toáng lên: “Đồ khốn nạn! Hạc Cảnh Thần anh là đồ khốn nạn! Anh dám bỏ tôi mà ở ngoài vui đùa cùng những cô gái khác, anh cũng hay thật đấy! Lúc trước một tiếng, hai tiếng anh cũng bảo anh sẽ thương tôi, giờ anh lại bỏ vợ mình ở nhà một mình thế này cơ à!?”
Đầu dây bên kia không trả lời ngay lập tức, phải để cô mắng mỏ một hơi dài rồi mới lên tiếng: “Lại quậy phá?”
“Quậy cái gì?! Anh là đồ tra nam, đồ độc ác! Tôi nói đến mức này mà anh cũng không chịu về chứ gì? Anh hay lắm, ly hôn đi!”
Người bên kia điện thoại nghe rất lâu, hắn rất kiệm lời, còn có vẻ rất lịch sự đợi cho cô nói hết mới chịu phản ứng.
Thậm chí cả khi cô nói ra mấy từ cuối cùng cũng không có vẻ gì là hốt hoảng.
“...!Em muốn làm gì cũng được, Nguyệt Độc Thất.
Nhưng em biết mà, em không cần phải diễn đến mức này chỉ để suốt ngày kiếm cớ đòi ly hôn.” Bên kia hơi dừng một chút, “Tôi vẫn đang ở công ty.
Chờ đó, không được đi đâu cả.
Ba mươi phút nữa tôi về!”
Nói rồi người bên kia như không muốn nghe cô kêu réo lập tức ngắt máy.
Nguyệt Độc Thất tay cầm điện thoại mà run run, cô cắn nhẹ môi.
Đưa điện thoại cho hầu gái bên cạnh rồi đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục còn vuốt nhẹ mái tóc đã rối của mình cho thật gọn gàng.
Động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyến rũ, cộng thêm gương mặt sắc xảo, mỹ nữ của cô.
Trông cô bây giờ ai dám nói người phụ nữ kích động điên khùng lúc nãy và người này là cùng một người!
“Đủ rồi.
Tôi không muốn chơi nữa!”
Dứt câu, cô đi thẳng một hơi lên phòng không muốn để tâm đến ai.
Cô đi để lại cả một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ cho gian phòng khách.
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi ngao ngán.
“Phu nhân lại thế nữa rồi.” Một người giúp việc lên tiếng.
“Tôi không biết mọi người nghĩ sao, chứ Hạc Thiếu đúng là nên tìm cách dỗ vợ đi.
Cô ấy như vậy cả năm trời rồi.” Một giúp việc khác đáp.
Quản gia xoa xoa bóp bóp hai bên thái dương, “Được rồi mọi người đừng bàn tán lung tung.
Hạc thiếu mà nghe được thì nhà đã loạn nay còn loạn thêm.”
Cả đám người nghe xong cũng đồng tình, rất nhanh sau đó thì cũng tản ra ai làm việc nấy.
...
Nguyệt Độc Thất lên đến phòng liền đóng mạnh cửa.
Cô tức điên lên, nắm lấy từng thứ đồ trên giường rồi quăng loạn xạ khắp nơi.
Chăn gối cứ thế nằm lê lệch trên sàn nhà.
Nguyệt Độc Thất không cam tâm! Hà cớ gì mà cô không thể làm theo ý mình chứ? Cô là người phụ nữ có chút hướng nội.
Đúng thế! Nhưng cô chưa từng bảo cô không muốn được bay nhảy, được tung tăng chơi đùa với thế giới, được hít thở không khí trong lành của tự nhiên.
Cô chỉ vì một lần ngốc nghếch bị hắn lừa mắc bẫy mà khiến mình bị chôn chân tại nơi khỉ ho cò gáy này.
Cô không yêu hắn, hắn không yêu cô, ít nhất là cô nghĩ thế.
Nhưng tại sao cứ phải bắt cô trở thành phu nhân của hắn rồi ngày ngày dày vò?
Năm đó là cô còn dại, chỉ một hai câu đơn giản của hắn đã đồng ý kết hôn với hắn.
Nhưng nào biết đó là kết hôn thật? Trong đám cưới, cô còn nhiệt tình ôm hôn hắn trước mặt mọi người, để cho mọi người hò hét.
Về nhà mới biết cô bị lừa trở thành Hạc thiếu phu nhân gì đó!
Cô nhận là mình ngu ngốc, cô ở lại Hạc gia được hai năm rồi.
Năm thứ nhất, cô ngoan ngoãn nghe lời.
Năm thứ hai, vì không cam tâm mình đã bị ép thành thế này đã đành, chồng ở ngoài còn bị phụ nữ khác câu dẫn.
Cô bắt đầu đập phá đồ đạc, trở thành một Hạc thiếu phu nhân ngỗ nghịch, một mực tìm cái cớ để ly hôn với hắn, chỉ là bất thành!
Cô biết, phụ nữ muốn câu dẫn, gây sự chú ý với hắn ngoài kia rất nhiều.
Thậm chí có người còn chẳng buồn tiếc sự trong trắng, đem thân mình leo lên giường của hắn.
Chỉ là hắn có đáp trả những thứ đó không thì cô không biết cũng không muốn biết.
Thứ cô cần là một sự tự do!
Trong khi cô đang dày vò bản thân, từ bên ngoài vang lại tiếng xe kêu inh ỏi.
Cô đi ra ban công nhìn xuống.
Bốn năm chiếc xe hơi đen tuyền vây kín biệt thự Hạc gia.
Cô chẳng buồn liếc mắt nữa.
Đi vào trong, cô bắt đầu tuôn trào nước mắt, vớ lấy được thứ gì là đập, bắt lấy được đồ gì là ném.
Cứ thế mà căn phòng càng lúc càng trở nên bừa bộn.
Cô nghe bên ngoài hành lang phát ra mấy âm thanh như tiếng giày đang đi lộp cộp.
Sau đó cô bỗng nhiên hét lên: “Đồ khốn kiếp! Hạc Cảnh Thần anh là đồ khốn kiếp!”
Rầm!
Cửa phòng bị mở một cách mạnh bạo, người trước cửa là một người đàn ông vừa cao lớn vừa cường tráng.
Từng mỹ quan trên gương mặt anh to hiện rõ.
Nguyệt Độc Thất sống trong Hạc gia đã hai năm, ngũ quan Hạc Cảnh Thần ra sao nằm như in trong đầu cô.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó vẫn khiến cô có chút bồi hồi như lần đầu.
“Ha! Hạc Cảnh Thần anh còn có bản lĩnh về nhà ư? Tôi còn tưởng lời của tôi như gió thoảng mây bay kia chứ!?” Cô cũng không tiếc chút lời xỉa xói hắn.
Cả năm nay, điều cô thường làm và thích làm nhất là chọc cho Hạc Cảnh Thần nổi máu điên.
Tuy việc đụng đến giới hạn của hắn là việc nguy hiểm, chưa ai dám nghịch dại.
Nhưng từ trước đến nay cô cũng chưa thể làm tới mức đó.
Cô chưa từng biết được rốt cuộc giới bạn của hắn nằm ở đâu, cô cũng không ngờ hắn có máu nhẫn nhục cao vậy.
Vừa nói cô vừa khóc lóc, cô nắm lấy chiếc ga giường định ném về phía hắn, nhưng ga giường vẫn còn bịt kín chiếc đệm không làm sao tháo ra được.
Cô tức giận lẩm bẩm: “Má nó! Đến thời khắc này rồi còn trục trặc kĩ thuật!”
Song cô giận quá hoá thẹn, “Anh mau biến đi! Tôi không muốn thấy bản mặt xấu xa của anh nữa!”
Một lúc lâu sau, hắn vẫn không chịu đi, cô thì vẫn cứ khóc.
Cô tưởng hắn bị điếc rồi, ai mà ngờ nửa giây sau hắn lập tức tiến tới chỗ cô.
Cô theo phản xạ có chút sợ hãi lùi lại.
Hắn bắt lấy thân thể cô, nhanh chóng kẹp cô vào lòng, còn bắt đầu lớn tiếng: “Độc Thất! Tôi nói cho em biết, giờ em muốn nhà tan cửa nát cũng chẳng sao, nhưng lại muốn ly hôn? Em đừng có mơ!”
Độc Thất cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng không sao làm được.
Hắn là đàn ông, khoẻ hơn cô gấp trăm lần, cựa quậy mãi vẫn không nhúc nhích được gì cô đành từ bỏ nằm lì trong lòng hắn.
“Hạc Cảnh Thần anh khốn nạn! Lúc cưới anh còn trịnh trọng tuyên bố cưới tôi anh sẽ yêu thương tôi, chăm lo cho tôi.
Đến giờ thì sao? Nhà cũng để tôi ở một mình!!”
Hạc Cảnh Thần không đáp lại ngay, anh từ từ nói: “Độc Thất, em là rắn độc tôi mãi mới lừa được về nhà.
Em nghĩ chỉ vài ba câu trách móc này có thể khiến em chạy thoát?”
“Nhưng tại sao? Anh rõ ràng là không yêu tôi, vậy mà cứ khăng khăng muốn giữ tôi lại.
Anh có bệnh à..”
Chưa kịp để Độc Thất nói hết, Hạc Cảnh Thần đột ngột lấn tới, kề môi anh vào môi cô, bắt đầu hôn ngấu nghiến.
“Độc Thất, tôi đã nói rồi.
Tôi có chết cũng không thả cho em cao chạy xa bay!”