Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 40




Trong phòng sáng trưng, Lục Thừa Phong lặng lẽ mở mắt, vắt tay lên trán cho bớt chói, xem ra đã có điện rồi. Anh giật giật thân thể, ngồi trên đất quá lâu, bả vai tê rần. Nhớ ra đây là phòng ngủ của Tiêu Ninh Dữ, Lục Thừa Phong nghiêng đầu tìm bóng dáng của Tiêu Ninh Dữ, thấy y đang nằm tựa trên ghế sô pha bên cạnh anh, vẫn ngủ chưa tỉnh.

Lục Thừa Phong tìm một cái chăn mỏng trong phòng đắp lên cho y, ánh mắt vô tình liếc đến đèn chiếu sao đặt trên bàn, vươn tay tắt đi.

Tiêu Ninh Dữ ngủ rất say, Lục Thừa Phong không muốn đánh thức y, khẽ khàng ra cửa, tắt đèn trong phòng đi, rồi lặng lẽ ra ngoài.



Khi Tiêu Ninh Dữ tỉnh lại thấy trong phòng tối đen như mực, đầu tiên là bối rối một hồi, sau đó tưởng trời chưa sáng hoặc chưa có điện, nghĩ một lúc rồi đứng dậy nhìn chung quanh, chăn lông trên người tuột xuống.

Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ, nhớ hôm qua mình và Lục Thừa Phong cùng ngắm đèn chiếu sao… Vậy… Lục Thừa Phong đâu rồi…

Tiêu Ninh Dữ sờ soạng tìm điện thoại của mình trên ghế sô pha, ấn mở xem đồng hồ, không còn sớm nữa. Tiêu Ninh Dữ đứng lên, kéo rèm cửa ra, “soạt” một cái, cả phòng sáng rực lên, ánh nắng ùa vào phòng.

Tiêu Ninh Dữ đánh răng rửa mặt rồi đến phòng khách, vốn cho rằng sẽ thấy Lục Thừa Phong ở đây, nhưng không thấy anh đâu cả.

Tiêu Ninh Dữ hỏi: “Quản gia, Lục Thừa Phong đâu?”

“Lục tiên sinh đi chạy bộ buổi sáng rồi ạ.” Quản gia trả lời.

Tiêu Ninh Dữ gật nhẹ đầu, thói quen luôn duy trì  của Lục Thừa Phong là chạy bộ buổi sáng.

Chỉ lát sau Lục Thừa Phong đã quay về, đi vào cùng anh là huấn luyện viên giảm cân của Tiêu Ninh Dữ.

Lúc này Tiêu Ninh Dữ mới nhớ ra, hôm qua y quá vui vẻ với chuyện Lục Thừa Phong tới, nên đã quên không nói với huấn luyện viên là hôm nay không cần đến, y định đi dạo cùng Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong thấy Tiêu Ninh Dữ, vừa đi về phía y vừa cười nói: “Dậy rồi hả? Ăn bữa sáng xong nghỉ một chút, rồi theo huấn luyện viên tập luyện đi.” Nói xong lại quay đầu nói chuyện với huấn luyện viên, bảo người ta chờ Tiêu Ninh Dữ một lúc.

Tiêu Ninh Dữ cau mày kéo tay Lục Thừa Phong: “Thật vất vả anh mới tới thành phố R một chuyến,tôi muốn cùng anh ra ngoài đi dạo, nhưng tôi quên báo với huấn luyện viên. Nếu không bây giờ để tôi bảo anh ta về trước nhé.”

Lục Thừa Phong lắc đầu: “Không sao, huấn luyện viên đã tới thì cứ tiếp tục chương trình tập luyện đi. Anh ở bên cạnh xem.”

“Vậy anh sẽ rất chán đó.” Tiêu Ninh Dữ rầu rĩ.

“Không chán đâu, em yên tâm.” Lục Thừa Phong cười.

Thế là chờ Tiêu Ninh Dữ ăn sáng xong mấy người cùng nhau đến phòng tập thể thao.

Tiêu Ninh Dữ đi tập luyện theo yêu cầu của huấn luyện viên, Lục Thừa Phong thì ngồi ở khu ghế nghỉ ngơi nhìn các hạng mục giảm béo của Tiêu Ninh Dữ.

Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần khuyên nhủ Tiêu Ninh Dữ trước đó, hiệu quả của việc giảm cân có thể thấy rất rõ ràng. So với trước đây, Tiêu Ninh Dữ gầy hơn vài vòng, ngũ quan dần dần lộ rõ.

Thực ra ngũ quan của Tiêu Ninh Dữ rất tinh xảo, có điều trước đó béo quá, không thấy được. Nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra một chút, lúc đó Lục Thừa Phong đã phát hiện Tiêu Ninh Dữ có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, lông mi đen dài cong vút, nhất là khi đôi mắt có hồn đó nhìn chăm chú vào người khác, không có chỗ nào giống một tổng giám đốc sát phạt quả quyết trên thương trường.

Bên kia tập luyện khí thế ngất trời, bên này điện thoại của Lục Thừa Phong vang lên. Bởi khu nghỉ ngơi này cách khá xa, nên Lục Thừa Phong không ra ngoài nghe máy, mà trực tiếp nhận cuộc gọi.

“Alo, Tiểu Cao.”

Điện thoại là Tiểu Cao gọi tới, cậu nói: “Lục ca, bản thảo kịch bản sửa đổi phim [Hiệp Khách Thiên Nhai] đã được đạo diễn Dư Hạo gửi tới, anh xem thử đi.”

“Tốt lắm, tôi biết rồi.” Ánh mắt Lục Thừa Phong liếc đến chỗ Tiêu Ninh Dữ, thấy bọn y không chú ý đến bên này, hạ thấp giọng, nói: “Cậu theo dõi chặt chẽ bên casting, ngay cả vai phụ cũng không được qua loa. Còn nữa, giúp tôi hẹn với đạo diễn Dư, mấy ngày nữa tôi sẽ tới bàn bạc với hắn về bộ phim này.”

“Vâng, em đã rõ, Lục ca.”

Lục Thừa Phong vừa cúp máy xong, huấn luyện viên của Tiêu Ninh Dữ liền đi tới. Huấn luyện viên có quen biết với Lục Thừa Phong, nói chuyện cũng không câu nệ. Anh ta nhìn về phía Tiêu Ninh Dữ đang dốc sức luyện tập, nói với anh: “Tiêu tổng là người có nghị lực nhất trong những người giảm cân tôi đã gặp. Người giảm cân thành công không ít, nhưng người giống như y, từ đầu đến cuối chưa từng than một câu mệt mỏi, thì chưa từng thấy. Gian đoạn 2 lượng vận động tăng lên cũng không thấy y than thở một câu nào.”

Ánh mắt Lục Thừa Phong cũng nhìn về phía Tiêu Ninh Dữ, gật đầu đồng ý: “Em ấy tốt lắm.”

Tiêu Ninh Dữ hoàn thành các bài tập luyện, nghỉ ngơi một lát. Huấn luyện viên nói: “Tiêu tổng, cân thể trọng một chút để lấy số liệu.” Mỗi tuần huấn luyện viên sẽ đo các số liệu cho Tiêu Ninh Dữ, việc này cũng là để sắp xếp huấn luyện cho phù hợp.

Bình thường Tiêu Ninh Dữ sẽ không chút nhăn nhó trực tiếp leo lên cân. Hôm nay có Lục Thừa Phong ở một bên, Tiêu Ninh Dữ hơi ngại ngùng. Biết y béo là một chuyện, để Lục Thừa Phong thấy cân nặng của y lại là chuyện khác. Mặc dù đã gầy đi nhiều, nhưng so với người khác vẫn là nặng.

Tiêu Ninh Dữ len lén nhìn Lục Thừa Phong, chậm chạp không muốn trèo lên cân.

Lục Thừa Phong cười nói: “Không muốn anh thấy hả, vậy anh đi ra ngoài.”

Tiêu Ninh Dữ vội vàng khoát tay: “Không đâu.”

Đo xong cân nặng, đồng hồ đo hiện 81.6 kg. Lục Thừa Phong nói: “Thể trọng giảm những mười mấy kg, hiệu quả thật.”

Đương nhiên Tiêu Ninh Dữ cũng rất vui, nhưng nghe Lục Thừa Phong nói lại hơi ngượng ngùng, cười cười: “Có phải nhìn không thay đổi mấy, đúng không?”

“Nhìn rõ mà. Sao em lại hỏi vậy?” Lục Thừa Phong nhìn Tiêu Ninh Dữ.

Cân nặng của Tiêu Ninh Dữ giảm đi rất nhiều, Lục Thừa Phong lại nói sẽ tới thành phố R thăm y, nên trong lòng y ôm chút chờ mong. Rằng, Lục Thừa Phong nhìn thấy mình sẽ nói gì, liệu có kinh ngạc thốt lên: Em gầy đi nhiều quá, v.v… không.

Nhưng hôm qua hai người cứ nói về chuyện khác, không hề nhắc đến chủ đề giảm cân. Nên Tiêu Ninh Dữ nghĩ, có lẽ mình gầy đi chưa rõ rệt.

“Hôm qua… Anh đến phòng gym… Khi đón tôi… hình như anh không nói là thấy tôi gầy đi…” Tiêu Ninh Dữ xấu hổ nói.

Lục Thừa Phong cong môi cười lớn: “Là lỗi của anh, không biểu hiện sự kinh ngạc ra ngoài.”

Tiêu Ninh Dữ đang định nói gì đó, Lục Thừa Phong đã khoa trương nói: “Ồ ồ, Ninh Dữ à nhìn em gầy quá đi… Trong lòng anh thật sự đã nghĩ như vậy đấy, chẳng qua ngại không nói ra mà thôi.”

Lục Thừa Phong không muốn nhắc đến chủ đề giảm cân, anh chỉ hỏi y có vất vả hay không, có mệt không, chuyện liên quan đến tiến độ thế nào, kết quả ra sao anh không muốn hỏi cho lắm.

Bản thân Tiêu Ninh Dữ đã quá quan tâm đến chuyện giảm cân, tự gây áp lực rất lớn, nên Lục Thừa Phong không nhắc đến, không muốn Tiêu Ninh Dữ áp lực thêm.

Tiêu Ninh Dữ bị chọc phát cười: “Lục ảnh đế à, diễn quá giả tạo, thiếu chuyên nghiệp.”