“Lập tức điều tra nơi ở của bác sĩ Giản cho tôi, cho cậu 5 phút để làm điều đó.”
Bên này Mạc Lâm Thành đang vui vẻ chìm đắm trong cuộc vui sắc đẹp, nghe thấy giọng hắn ra lệnh bất ngờ tới nỗi đứng bật dậy.
Phong Thừa Trạch mà anh ta biết 27 năm nay luôn luôn chỉ chạm vào phụ nữ một lần rồi vứt bỏ, hắn chưa từng đụng tới một người phụ nữ đến lần thứ hai. Vậy mà hôm nay con người đó lại ra lệnh cho anh ta tìm địa chỉ nhà của bác sĩ Giản?!
OMG! Thật không thể tin nổi! Hắn vậy mà cũng có ngày này sao?
“Này, cậu không đùa tôi đấy chứ? Có phải bác sĩ Giản cho cậu uống nhầm thuốc không vậy? Khi không tự dưng lại bảo tôi đi điều tra địa chỉ nhà bác sĩ Giản làm gì?” Anh ta với dáng vẻ cà lơ phất phơ hỏi lại hắn, giọng điệu có chút châm chọc.
“Cậu dám nói thêm một câu nữa tôi lập tức điều cậu đến một nơi gái xinh không có để cho cậu ôm ấp xem cậu làm sao mà sống nổi.” Hắn đã quá quen với điệu bộ cà lơ phất phơ của Mạc Lâm Thành nhưng bây giờ hắn thực sự đang rất gấp, vết thương của hắn thực sự không thể cầm cự thêm được nữa.
“Anh là đau đến mức không chịu nổi nữa hay là muốn gặp con gái nhà người ta thế?” Hôm nay quả thực Mạc Lâm Thành đã ăn phải gan hùm mật gấu gì mà dám trêu chọc Phong Thừa Trạch tới mức này.
“Cậu ngoan ngoãn câm mồm trước khi quá muộn đi!” Như bị Mạc Lâm Thành nói trúng tim đen, tự dưng tức giận đùng đùng mà không biết lí do.
“Thôi mà lão đại, tôi đùa chút thôi mà, căng thẳng như vậy làm gì chứ? Bây giờ tôi lập tức đi tìm địa chỉ nhà của bác sĩ Giản cho cậu, được chưa?” Nói xong Hàn Lâm Thành dập mắt lập tức đi tìm địa chỉ cho hắn.
Có trời mới biết lúc anh ta có gan trêu chọc hắn đã sợ tới mức nào, chần chừ thêm một giây nào nữa nói không chừng hắn thực sự đưa anh ta tới một nơi không có gái xinh thật thì sao? Một phần vì anh ta cũng muốn nhanh chóng thông báo tin tức động trời này cho các anh em trong tổ chức biết, có vẻ như tổ chức sắp có chị dâu rồi!!
Chưa đầu 5 phút hắn đã nóng lòng gọi lại cho Mạc Lâm Thành thúc giục: “Rốt cuộc cậu đã tìm được địa chỉ nhà của Giản Tích Nhu chưa? Lâu chết đi được!”
Mạc Lâm Thành thực sự bó tay với hắn, mới có 3 phút trôi qua thôi mà, Giản Tích Nhu là thần thánh phương nào mà có thể làm cho hắn nóng lòng tới mức này chứ? Về nước việc đầu tiên anh ta làm sẽ là diện kiến bác sĩ Giản này, hai tuần ngắn ngủi mà đã thu phục gọn gàng được tên bạn chó này của anh ta chắc chắn không phải người tầm thường!
“Nóng lòng gì chứ? Anh trai à, mới có 3 phút trôi qua thôi đó, tôi có phải thần thánh đâu mà tìm được thứ anh muốn nhanh như thế.” Giọng điệu châm chọc trong lời nói của Mạc Lâm Thành vẫn không hề thay đổi, ngược lại còn rõ ràng hơn.
Cơ hội tốt hiếm có như này để trêu chọc hắn sao anh ta có thể bỏ qua được kia chứ?
“Băng gạc dính nhiều máu quá hơi khó chịu, không phải như cậu nghĩ đâu, đừng nhiều chuyện!” Hắn ngồi trên xe đợi tin tức từ Mạc Lâm Thành đau đầu mà day day trán.
Mạc Lâm Thành nói đúng, sao hắn lại sốt ruột như vậy chứ? Đây đâu phải tác phong thường ngày của hắn?
Dù tâm trí hắn giờ đây có điều khác thường nhưng hắn lại một mực chối phăng cái suy nghĩ hắn đã phải lòng cô vừa nhảy ra ở trong đầu, tìm một lí do hợp lí để giải thích cho sự bất thường kia.
Phải rồi, hắn chỉ khó chịu và muốn gặp cô chỉ vì băng gạc dính quá nhiều máu mà thôi.
Bên này Mạc Lâm Thành cũng đau đầu không kém, sau tên bạn chó này của hắn lại có thể ngu ngốc đến như vậy cơ chứ? Bản thân muốn gặp con gái nhà người ta muốn chết mà nhất quyết không chịu thừa nhận, trên thương trường hắn thông minh gian xảo bao nhiêu thì trong tình trường lại ngu ngốc bấy nhiêu.
Bây giờ anh ta chỉ ước Phong Thừa Trạch có thể dùng một phần trí thông minh của hắn vấn đề này để nhận ra lòng mình thì anh ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Bất lực một hồi cuối cùng Mạc Lâm Thành cũng mở miệng: “Tra được rồi, bác sĩ Giản đang ở căn hộ 1314 toà A chung cư…”
Không để cho Mạc Lâm Thành nói hết hắn liền lập tức cúp máy, nhanh chóng ra lệnh cho Sở Minh lái xe đến khu chung cư của Giản Tích Nhu.
[Chung cư Giản Tích Nhu đang ở]
Lúc này cô vừa tắm xong, tóc còn đọng lại hơi nước. Cô đang ngồi trên ghế sofa lòng mái tóc mềm mượt có chút xoăn nhẹ màu hạt dẻ của mình thì chuông cửa vang lên.
Giờ này rồi ai còn tới nhà cô kia chứ?
Như cảm nhận được cô đang nhìn vào mắt mèo trên cánh cửa, lại như biết được cô đang nghĩ gì, hắn không người xuống nhìn thẳng vào mắt mèo trên cánh cửa.
“ Xin lỗi em vì tôi đã tự ý xuất hiện, tập đoàn xảy ra chút chuyện, tôi không thể nào ngồi im được nên đành tự làm theo ý mình. Tôi đã ngồi họp gần 6 tiếng đồng hồ, máu chảy thấm đẫm miếng băng gạc rất khó chịu, tôi lại không thể tin tưởng ai nên đành tới đây làm phiền em.”
27 năm nay đây chính là lần đầu tiên hắn nói nhiều như thế với một người phụ nữ. Anh nhẹ nhàng giải thích tại sao lại đột ngột rời đi, tại sao giờ này lại tới đây tìm cô.
Nghe giọng hắn giải thích bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh. Với lương tâm của một người hành y, cô không thể nào đứng nhìn bệnh nhân của mình như vậy được.
“Anh vào nhà đi, tôi thay băng gạc cho anh.” Cô mở cửa căn hộ của mình, nhẹ nhàng nói với hắn.
Được sự cho phép của cô, hắn nhanh chóng bước vào trong, trên môi còn nở một nụ cười nham hiểm nhưng rất nhanh chóng bị hắn giấu nhẹm đi, thay vào đó là vẻ mặt thường thấy của hắn.