“Chị dâu, lão… lão đại tham chiến vết thương cũ rách ra. Phiền chị có thể điều một chiếc xe cứu thương tới bến tàu X được không?”
Nghe Sở Minh nói xong, tai cô như ù đi, bất động không phản ứng gì.
Thấy đầu dây bên kia không hề lên tiếng, anh lo lắng nói tiếp:
“Chị dâu, mau lên! Lão đại vì mất máu quá nhiều mà ngất đi rồi!”
Giản Tích Nhu như bừng tỉnh, việc quan trọng nhâtd bây giờ chính là cứu người!
“Được, bây giờ tôi lập tức điều xe, cậu cố gắng cầm máu cho anh ấy đi.” Nói xong cô liền cúp máy, chuẩn bị lên xe cứu thương tới hiện trường.
……
Chiếc xe cứu thương của bệnh viện Thịnh Đức vừa dừng lại trước bến tàu X, ngay lập tức cô nhảy xuống một cách nhanh nhẹn, cầm hộp cứu thương chạy thẳng vào trong tìm kiếm bóng dáng của hắn.
Đập vào mắt cô là cảnh tượng hắn ngồi dựa vào Sở Minh, gương mặt tái nhợt vì mất máu.
Bất giác, tay cô run lên từng hồi như không tin vào mắt mình.
Người đàn ông cách đây mấy tiếng còn đang khoẻ mạnh trêu đùa với cô, giờ đây lại yếu ớt nằm trong vòng tay của thuộc hạ.
Thấy cô tới, Sở Minh gấp gáp gọi cô tới kiểm tra tình hình cho hắn.
Rất may rằng hắn đã được cầm máu kịp thời chứ không thì mười Giản Tích Nhu cô cũng không cứu nổi.
“Chị dâu, nhanh lên!”
Giản Tích Nhu gấp gáp chạy tới chỗ hắn, nhanh thoăn thoắt đau găng tay sát khuẩn, sơ cứu qua cho hắn rồi chuyển lên cáng đẩy.
……
“Phong Thừa Trạch, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Giản Tích Nhu nhận thấy mạch đập của hắn ngày càng yếu, ra sức hô hấp nhân tạo cho hắn.
“Phong Thừa Trạch, anh không được xảy ra chuyện gì nhé, anh còn nói tối nay đưa tôi đi ăn mà.” Giọng nói của cô ngày càng run, cô thực sự đang sợ mất đi hắn.
“Bác sĩ Giản, để tôi làm phẫu thuật cho anh ta đi.”
Nhận thấy sự mất bình tĩnh của cô, phó chủ nhiệm khoa - Đinh Nhất Nam lên tiếng nhận công việc phẫu thuật cho hắn.
Nhất Nam đỡ cô xuống khỏi cáng đẩy, sau đó bước vào phòng phẫu thuật.
Giản Tích Nhu lúc này đợi bên ngoài, tay run run, lấy điện thoại bấm số gọi cho mẹ hắn.
“Bác gái, Thừa Trạch anh… anh ấy bị thương rồi ạ. Phiền bác tới bệnh viện Thịnh Đức được không ạ?”
Đối với Hàn Tích, đây là một chuyện không còn xa lạ gì nhưng có lẽ đối với cô thì lại khác.
“Con đợi tí bác tới ngay.” Hàn Tích phần nào hiểu được tâm trạng của cô nên cũng nhanh chóng sắp xếp để tới bệnh viện.
……
Hàn Tích vừa tới, đập vào mắt bà là cảnh Giản Tích Nhu đang ngồi gục dưới sàn.
“Tích Nhu, con đứng dậy đi, không được suy sụp lúc này.” Bà Phong ngồi xuống bên cạnh cô, lấy tay vỗ lưng cô an ủi.
Bà hiểu cảm giác của cô lúc này, bởi khi còn yêu nhau với ông Phong bà đã từng trải qua không ít lần như thế.
“Bác gái, con… con thực sự rất sợ.”
Giản Tích Nhu run run, tay ôm lấy cánh tay của bà Phong. Trên gương mặt xinh đẹp lúc này đã đẫm nước mắt, khác hẳn với dáng vẻ hàng ngày.
“Không sao, Thừa Trạch sẽ ổn mà con.” Hàn Tích lúc này cũng lo lắng không kém gì cô, nhưng bây giờ bà phải gắng gượng làm chỗ dựa cho cô.
“Giá như lúc ấy con giữ anh ấy lại, có lẽ anh ấy bây giờ anh ấy vẫn còn khoẻ mạnh đứng đây.”
Tâm trạng của cô càng lúc càng đi xuống, dù cho mẹ hắn có an ủi tới mức nào.
Chỉ khi Đinh Nhất Nam bước ra với gương mặt nhẹ nhõm, trên gương mặt không thể hiện ra nét u buồn thì Giản Tích Nhu mới như trút được gánh nặng.
“Anh ấy sao rồi?” Cô nhanh chóng đứng dậy từ băng ghế chờ, gương mặt chứa đầy sự lo lắng.
“Phong tổng không sao, chỉ là vết thương cũ rách ra, do mất máu quá nhiều mà hôn mê thôi.” Đinh Nhất Nam nhìn gương mặt lo lắng của cô, trong lòng chợt nổi lên một hồi chua xót.
Đáng lẽ ra sự lo lắng ấy phải thuộc về anh, nhưng giờ đây lại thuộc về người khác…
“Cảm ơn cậu, Nhất Nam!” Giản Tích Nhu cảm ơn anh xong liền bước tới trước cửa phòng phẫu thuật đợi hắn được đẩy ra.
Anh nhìn thấy cảnh này không khỏi đau lòng, rõ ràng anh là người đến trước.
Tại sao tình cảm của cô lại không dành cho anh mà lại dành cho một người cô quen chưa đầy 1 tháng? Anh ta không cam lòng!
Hắn được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, cảnh tượng này rất quen thuộc nhưng tại sao lần này cô lại cảm thấy đau lòng?
Phải chăng, cô đã thực sự rung động trước hắn rồi sao?
……
Trong phòng bệnh, Giản Tích Nhu dùng khăn ấm lau sạch sẽ người cho hắn. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên hắn vẫn chưa tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền mặc cho cô có làm gì đi chăng nữa vẫn không chịu mở ra.
“Phong Thừa Trạch, anh mau mở mắt ra cho tôi không là tôi sẽ đi yêu người khác đấy.”
“Em dám?” Đột nhiên hắn cất giọng nói làm cô giật mình.
Hắn tỉnh rồi sao?
“Anh… anh tỉnh rồi sao?” Giản Tích Nhu vừa vui vừa xấu hổ.
Không phải là hắn nghe được câu nói vừa nãy rồi đó chứ?
“Không tỉnh để em đi với thằng khác chắc?”