Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 6: Sự Khơi Nguồn Của Vết Thương




Hôm sau.

Kim Kỳ đi làm cùng với điểm tâm sáng do đích thân mình làm, dĩ nhiên cô không quên phần của cấp trên là Nhất Ngôn. Bước vào phòng làm việc, anh vẫn chưa ở đó, cô cũng không lấy làn ngạc nhiên vì dù sao mình cũng đi trước giờ làm.

Nhất Ngôn lúc này vừa chuẩn bị xong tài liệu và hồ sơ đi làm, anh vừa xuống lầu thì đã nghe mẹ mình thông báo.

"Nhất Ngôn! Hôm nay cha con và Mỹ Ngọc sẽ cùng nhau từ Mỹ về, con có định..."

Lân phu nhân còn chưa nói hết câu, Nhất Ngôn đã ngắt lời rồi đi ngay.

"Hôm nay con tăng ca."

Ai cũng biết Nhất Ngôn và cha mình từ lâu đã không cùng quan điểm trong chuyện tình cảm. Đã nhiều lần anh phủ nhận, anh và Mỹ Ngọc từ lâu đã không còn tình cảm gì và bây giờ chỉ là quan hệ công việc. Cha anh thưa hiểu điều đó, nhưng cũng vì tập đoàn họ Triệu khá có tiếng ở Mỹ nên ông cứ thúc giục anh và Mỹ Ngọc tái hợp. Vậy nên thay vì gặp mặt để gây thêm phiền phức, anh chọn cách tránh mặt rồi đến công ty cả một ngày.

Đến công ty.

Mọi người đều ngạc nhiên khi ai cũng biết hôm này cha anh và Mỹ Ngọc về nước nhưng anh lại đi làm. Không những vậy, vừa bước vào anh còn nhắc nhở.

"Mọi người hôm nay tăng ca."

Tất cả đều không ho he thêm gì nữa, bắt đầu tập trung vào làm việc. Nhất Ngôn đi thẳng lên phòng làm việc, vừa hé cửa ra đã nhìn thấy Kim Kỳ đang chăm chú xem tài liệu, anh khẽ cười một lúc rồi mới đi vào. Cô nhìn thấy anh thì liền đứng dậy, vừa định cúi đầu chào thì anh đã đưa tay ra.

"Khỏi chào đi!"

Anh ngồi vào bàn, vô tình nhìn thấy phần cơm điểm tâm được trang trí đẹp mắt trong chiếc hộp nhựa. Vừa nhìn đã biết là bàn tay khéo léo của Kim Kỳ làm, cấp dưới có lòng như vậy cấp trên như anh làm sao nỡ phụ. Nhất Ngôn mở hộp cơm ra, cho một thìa vào miệng rồi từ từ thưởng thức. Kim Kỳ mặc dù đang làm việc, nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn xem phản ứng của anh thế nào khi ăn nó. Rõ ràng là ngon đến tan chảy, ngon đến không thể cưỡng lại được vậy mà ai kia vẫn cứ giả vờ tỉnh bơ, hắn giọng hỏi.

"Cơm này, cô làm à?"

Kim Kỳ vừa nghe Nhất Ngôn hỏi, liền gật đầu.

"Dạ!"

Anh ra vẻ rất bình thường, gật gù một cái rồi bảo.

"Cũng được đấy! Cô ra ngoài mua hai ly cà phê đi!"

Kim Kỳ nghe xong liền đứng dậy xách túi đi ngay. Nhìn thấy cô đã đi xa, ai đó liền ném sĩ diện của mình sang một bên rồi cầm lấy hộp cơm ăn ngon lành. Từ cách bày trí đến mùi vị đều vô cùng tuyệt vời, anh cũng không ngờ cô lại khéo tay tới như vậy. Vừa ăn hết cơm, điện thoại của Nhất Ngôn đã reo lên liên hồi, là số máy lạ. Anh cất chiếc hộp nhựa vào một góc, lấy khăn giấy lau miệng rồi nhấc máy.

"Ai vậy?"

Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của một người, mà đã cách đây 2 năm rồi anh mới được nghe lại.

"Nhất Ngôn! Là em đây!"

Sự bình yên trong lòng anh bao nhiêu lâu nay chợt tắt, cảm giác ấy giống như một cơn gió buốt lạnh thổi qua một vùng đất băng giá quanh năm, chỉ càng làm cho nó thêm lạnh lẽo. Anh và Triệu Mỹ Ngọc, hai người đã từng là một đôi trai tài gái sắc, từng là niềm ao ước của biết bao nhiêu cặp đôi khác, vừa có tình yêu, vừa có sự nghiệp vững vàng. Năm đó Lâm Nhất Ngôn đã từng là người rất si tình, là người có thể vì tình yêu mà từ bỏ tất cả. Nếu như những người đàn ông thành đạt khác họ yêu bằng lí trí, thì anh lại yêu bằng cả con tim. Nhưng còn Triệu Mỹ Ngọc, cô ta là một người chạy theo danh vọng, không muốn mình và anh đến với nhau trong khi cả hai chưa đủ nắm bắt mọi thứ.

Vậy là hai năm mặn nồng kết thúc, Triệu Mỹ Ngọc rời bỏ anh sang Mỹ du học và cùng cha mẹ lập nghiệp rồi định cư ở đó. Lâm Nhất Ngôn của ngày nào như bị một nỗi đau vô hình khiến anh trở nên lạnh lẽo và vô cảm. Và đến bây giờ, khi nghe lại giọng nói ấy, trái tim bị đóng băng kia vẫn hiện lên một vết nứt sâu hằn.

"Ừ!"

Anh không nói gì ngoài chữ ấy, giữa hai người giờ đây đã có một khoảng cách quá xa, hai năm ấy chính là sự chấm dứt mọi thứ trong quá khứ. Mỹ Ngọc im lặng một lúc lâu rồi lại nói.

"Hôm nay em về rồi, anh không định ra đón em sao?"

Nhất Ngôn khẽ thở dài, lấy số tài liệu bên cạnh ra rồi lật qua lật lại từng trang một.

"Không. Anh còn rất nhiều việc. Em về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh cúp máy đây!"

Không đợi Mỹ Ngọc nói thêm lời nào, anh đã vội vàng cúp máy rồi để điện thoại sang một bên. Tựa đầu vào ghế, một cảm giác nặng nề đang bủa vây tâm trạng của anh. Nhưng bầu không khí ấy, rồi lại tốt lên khi Kim Kỳ mua cà phê trở về.

"Lâm tổng! Tôi về rồi ạ!"

Nhất Ngôn lúc này mới nhớ ra mình đã nhờ cô mua cà phê. Nhưng mà dường như có gì đó không ổn lắm. Anh đưa tay ra nhìn đồng hồ, Kim Kỳ cũng đã đi hơn 20 phút rồi còn gì? Quán cà phê gần nhất chỉ ở ngay dưới cổng công ty mà thôi, đâu mất nhiều thời gian đến như vậy? Sắc mặt anh lạnh lùng lại có chút khó coi, anh nhìn cô trầm giọng hỏi.

"Cô mua cà phê gì mà lâu vậy? Hơn 20 phút rồi?"

Kim Kỳ lúng túng đi đến đặt ly cà phê xuống bàn, nhưng chân của cô cứ khập khiễng không vững như bình thường. Nhất Ngôn liếc mắt nhìn, có phần để ý nhưng vẫn muốn nghe cô trả lời. Cô vội vàng giải thích.

"Tôi... tôi không cố tình đâu! Nhưng mà, do lúc vừa đi ra khỏi cổng, tôi... tôi bị xe va phải, cho nên..."

"Xe va phải sao?"

Cô gật đầu lia lịa, sắc mặt của ai kia lúc này đã khó coi rồi bây giờ lại gấp vạn lần khó coi. Anh thở ra một hơi, lấy điện thoại bàn rồi ấn vào số 1 gọi điện cho bảo vệ trực cổng. Kim Kỳ đứng ở đó, không hiểu anh đang muốn làm gì nhưng cô thật sự hoang mang, đây quả nhiên là Lâm tổng lạnh lùng trong lời đồn thật rồi. Cô đang suy nghĩ đủ mọi chuyện liệu có phải sau cuộc gọi này là một trận la hét tơi bời hay không thì Nhất Ngôn lên tiếng.

"Tôi vừa nhờ nữ trợ lý xuống cổng mua cà phê nhưng cô ấy lại bị xe va phải. Xem giúp tôi là người nào va vào cô ấy, lập tức kiện họ cho tôi."

...