Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 36: Tráo tin nhắn




Chưa nói được gì, cơn buồn ngủ đã kéo đến làm Kim Kỳ không nhịn được mà ngáp một hơi dài. Nhất Ngôn nhìn thấy vẻ đánh yêu này, không nhịn được mà phì cười.

"Đã buồn ngủ vậy rồi còn gọi cho anh? Cô nương xinh đẹp của tôi, mau đi ngủ đi!"

Kim Kỳ cười, cuối cùng cũng không thể nói thành lời mà cúp máy.

Mới đây đã trôi qua hơn một tháng,thời gian Nhất Ngôn trở về cũng không còn xa nữa, Kim Kỳ cũng vì thế mà trở nên nhiều hi vọng và vui vẻ nhiều hơn. Cô đi làm chăm chỉ, về nhà còn vừa chăm hoa vừa hát líu lo cùng Bì Bì. Cô chỉ mong khi Nhất Ngôn trở về, sẽ thấy một Kim Kỳ tươi tắn hơn và có chút mới mẻ. Nhưng cô cũng không biết rằng, anh đã về nước sớm hơn dự định và muốn âm thầm cho cô một bất ngờ. Trên đường từ sân bay về khách sạn, anh chỉ mong sẽ hết ngày thật mau để hôm sau được trở về gặp cô.

Lúc này, Kim Kỳ vừa nghỉ trưa thì nhận được tin nhắn từ một số lạ. Cô mở tin nhắn lên xem nội dung.

"Kim Kỳ! Anh là Nhất Ngôn đây! Chiều nay em có thể đến làng gỗ để gặp anh được không? Anh muốn cho em một bất ngờ."

Nhất Ngôn? Nhất Ngôn đã quay về rồi sao? Anh ấy còn muốn cho mình một bất ngờ.

Kim Kỳ đã không một chút nghi ngờ mà tin rằng người vừa nhắn tin cho cô chính là Nhất Ngôn. Nhưng cô không hề biết rằng, Nhất Ngôn chỉ vừa về khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi. Người vừa nhắn tin cho cô, không ai khác chính là Triệu Mỹ Ngọc. Cô ta vốn dĩ đã đợi chờ cơ hội này từ lâu, chờ ngày tống khứ cô cút khỏi tầm mắt của Nhất Ngôn. Vừa hay thời điểm anh sang Pháp lại là thời điểm tốt nhất để cô ta thực hiện tất cả mọi chuyện.

Đến chiều, Nhất Ngôn vẫn không hay biết chuyện gì mà ở khách sạn làm việc, còn Kim Kỳ cũng như thế mà đi taxi một mình đến khu làng gỗ gần một bờ sông nhỏ. Khung cảnh ở đấy khá hoang sơ nhưng rất yên bình và xinh đẹp, vậy nên cô cũng chẳng phát hiện ra điểm gì bất thường để đề phòng. Lúc này, chẳng hiểu tại sao linh cảm lại mách bảo, Nhất Ngôn phải gọi điện cho cô một lát. Thế là anh rời khỏi bàn làm việc, chuẩn bị lại một chút cho giống với lúc mình còn ở Paris. Còn Kim Kỳ, cô đã từ từ đi vào trong một căn nhà gỗ có phủ đầy hoa hồng đỏ hai bên cửa. Cô thầm mỉm cười.

Lãng mạn như vậy sao? Còn thay hoa loa kèn bằng hoa hồng đỏ nữa chứ?

Giây phút Kim Kỳ vừa đi vào, cũng là giây phút cánh cửa sau lưng cô bất ngờ đóng sập lại. Cô quay phắt người, vội vàng chạy đến đập cửa, giữ lấy nắm đấm cửa rồi vặn liên tục, nhưng cửa vẫn không thể nào mở được. Điện thoại reo lên, là số máy của Nhất Ngôn.

"Nhất Ngôn? Anh định làm trò bí mật gì vậy?"

Anh có chút không hiểu, cứ lo bị cô phát hiện nên đã liền bình tĩnh nói.

"Kỳ? Còn vài ngày nữa là anh quay về rồi, có thấy vui không?"

"Vài ngày nữa? Không phải anh đã nhắn tin cho em, bảo em đến đây sao?"

Nhất Ngôn cau mày, trái tim anh bỗng nhiên không thể chịu được mà đập thình thịch từng nhịp rất mạnh. Anh bất giác bật người đứng dậy, một linh cảm không lành khiến anh phải vừa giữ máy vừa chuẩn bị rời đi.

"Em đang nói gì vậy? Ai... ai bảo em đi? Đi đâu?"

"Em... Tút! Tút! Tút!"

Tín hiệu trong nhà gỗ yếu dần khiến Kim Kỳ không thể nói chuyện được với Nhất Ngôn mà đành ngắt máy. Anh ở trong phòng khách sạn, phát điên lên vì không tài nào gọi lại được cho cô. Một cảm giác tức giận lẫn sự lo lắng bùng nổ trong anh, khiến anh không thể nào bình tĩnh nữa mà hất tung bàn vi tính. Còn Kim Kỳ, cô cầm điện thoại đứng ở trong căn nhà này mà lòng đầy hoang mang.

Nhất Ngôn vừa nói, anh ấy vẫn chưa từ Paris quay về đây, vậy... ai đã nhắn tin cho mình chứ? Mình lại gặp phải chuyện gì nữa rồi đây?

Kim Kỳ thấy lòng mình tràn ngập nỗi sợ, những hình ảnh mình bị bắt ở trong rừng lại ùa về trong tâm trí của cô. Đứng nhìn xung quanh, căn nhà trống rỗng này chỉ le lói một vài cái lỗ nhỏ để ánh sáng lọt vào, mà trời cũng đang dần tối. Cô cố gắng lấy điện thoại gọi về cho Nhất Ngôn, nhưng tín hiệu rõ ràng là quá yếu để bắt sóng.

Ở khách sạn.

Nhất Ngôn lần đầu tiên không tự mình điều tra mà nhờ tới sự giúp đỡ của cảnh sát. Anh rời đi rồi đến trụ sở cảnh sát để báo tình hình.

"Cảnh sát! Tôi muốn báo án! Vợ của tôi vừa mất tích rồi, tôi nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc!"

Một viên cảnh sát nhìn anh rồi bảo.

"Cô ấy mất tích bao lâu?"

"Khoảng 1 tiếng trước."

Cảnh sát thở dài, nhìn vào đồng hồ trên tay mình rồi lại nhìn Nhất Ngôn, chậm rãi nói.

"Xin lỗi anh, nếu muốn tìm người mất tích thì phải đợi đến 24 giờ sau chúng tôi mới bắt đầu đi tìm được ạ! Mong anh thông cảm."

Nhất Ngôn như phát điên lên được, anh nổi giận đùng đùng mà đập bàn đứng dậy, mặc cho Trình Phi đang ở phía sau ngăn cản.

"Vợ tôi mất tích rồi tôi còn có thể bình tĩnh để thông cảm hay sao? Nếu các người không muốn giúp, tôi sẽ tự đi tìm."

Nỗi lo lắng trong lòng khiến anh như ngồi trên đống lửa, anh còn không biết cô bây giờ tình hình như thế nào, làm sao có thể ngồi yên mà đợi 24 giờ tới? Anh quay người rời đi, mặc cho cảnh sát có khuyên nhủ rằng, chỉ cần đợi 24 giờ, mọi người sẽ quy động thêm người để điều tra, việc tìm kiếm cũng sẽ dễ dàng hơn. Nhất Ngôn nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ.

"Không giúp được thì câm miệng. Đừng để Lâm Nhất Ngôn này nhiều lời. Nếu không thì, các người sẽ không còn bàn để ngồi làm việc đâu!"