Kim Kỳ nhận thức được Nhất Ngôn đang say, hơn nữa cô lại hoàn toàn tỉnh táo, chuyện đó không thể nào xảy ra thêm lần nữa. Cô giằng co muốn né tránh ánh, nhưng hơi ấm cuồng nhiệt cùng vòng tay rộng lớn ấy làm cô thấy thật gian nan.
"Anh say rồi!"
Bì Bì ngồi ở giữa nhìn hai người ôm ấp qua lại, lúc này nó mới nhận ra mẹ nó đang bị Nhất Ngôn tấn công. Nó cứ ngồi ở đó sủa liên tục, tiếng của Kim Kỳ cùng tiếng của nó làm căn phòng khách dưới trời mưa thêm rôm rả. Bì Bì nhìn thấy Nhất Ngôn đang tiến lại gần mẹ nó, đã vậy còn luồng tay vào đùi cô, hôn lên môi cô khiến nó thấy ngứa ngáy. Thế là nó bất ngờ xông đến rồi cào vào tay và mặt của anh tận mấy vết dài. Anh bị tấn công bất chợt, không phản ứng kịp đẩy nó ra rồi kêu lên vì đau rát. Kim Kỳ hoảng hốt khi thấy mặt và tay anh đều trầy cả rồi, còn Bì Bì thì bỏ chạy vào phòng.
"Bì Bì!"
Nhất Ngôn bị nó cào tới nổi tỉnh táo lại, anh thấy mình đang cởi trần ngồi trước mặt cô, còn làm váy áo cô xộc xệch thế kia khiến anh thật khó xử. Kim Kỳ dù vẫn đang có chút không thoải mái, nhưng khi thấy vết thương trên người anh thì cô cũng không quan trọng chuyện đó nữa. Cả hai ngồi lại cùng nhau, Nhất Ngôn dầm mưa cả đêm nên thi thoảng lại ho vài tiếng rồi hắt xì. Vết xước trên mặt và tay do Bì Bì để lại đúng là không nhẹ, bị rướm máu đỏ cả lên.
"Thật sự xin lỗi anh! Bì Bì hôm nay hư quá,làm anh bị thương rồi!"
Anh vẫn còn thấy ngại chuyện mình cưỡng hôn cô, cười trừ.
"Không sao! Vết thương nhỏ thôi! A~ đau."
Miệng thì nói nhỏ, vậy mà Kim Kỳ vừa dặm bông gòn tẩm thuốc lên thì ai kia đã kêu la như cháy nhà. Cô thấy anh như vậy, vừa ngại lại vừa không nhịn được cười.
Trời về đêm lại càng mưa to, những ngọn đèn đường hiu hắt dường như bị nước mưa làm nhoè đi ánh sáng. Nhất Ngôn không chịu về nhà, anh cứ ngồi lì ở phòng khách nhìn Kim Kỳ, cô cũng ngồi đó mà nhìn anh.
"Anh định không về luôn à?"
"Trời mưa rồi! Không về được!"
Cô nhìn ngoài cửa sổ, nước mưa hất nhoè không thể thấy rõ bên ngoài, mà Nhất Ngôn thi thoảng cứ hắt xí liên tục. Hết cách rồi, Kim Kỳ chỉ đành đi vào phòng lấy ra một chiếc gối và cái chăn bông ném lên sô pha.
"Vậy anh ngủ tạm đi! Sáng rồi về!"
Nhất Ngôn đột nhiên trầm ngâm hẳn, anh không nói thêm gì mà nằm xuống ghế, kéo chăn lên rồi cuộn tròn một góc, nhắm mắt thiếp đi. Kim Kỳ cũng lấy làm lạ, tại sao anh lại ngoan đến như thế, nằm im không động đậy gì. Một cơn gió lạnh lùa vào, Kim Kỳ vội vàng đứng dậy với tay đóng cửa sổ, nào ngờ một tay bị Nhất Ngôn giữ lại. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, miệng còn mơ ngủ.
"Đừng đi!"
Kim Kỳ khựng người, bàn tay anh ấm nóng có gì đó không ổn. Cô cố gắng kéo tay anh ra, đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống bên cạnh quan sát tình hình. Đưa tay mình sờ lên trán Nhất Ngôn mới biết, anh đã bị sốt, đo nhiệt kế xong mới biết anh sốt tận 39°.
"Trời ạ! Sao nóng quá vậy?"
Nhất Ngôn nằm mê man bất tỉnh, trán anh đẫm mồ hôi. Kim Kỳ lo lắng cứ thi thoảng lại mang nước mát đến lau mặt cho anh, còn cẩn thận dán miếng hạ sốt. Ngồi nhìn anh ngủ, cô không thể tin được anh lại thật sự dầm mưa, còn uống đến nỗi người toàn mùi rượu. Chống tay lên cằm, khuôn mặt anh khi nhìn thấy cô và Mạc Khiêm ở gần nhau lại hiện lên trong đầu cô.
Không lẽ vì chuyện đó mà anh ta dầm mưa sao, lại còn uống say nữa? Bây giờ thì sốt luôn rồi!
...
Sáng hôm sau.
Nhất Ngôn bị ánh nắng ngoài cửa làm chói mắt mà tỉnh dậy, anh đưa tay dụi dụi rồi nhìn xung quanh. Sau một hồi mơ hồ, anh mới nhớ ra mình đang ở nhà Kim Kỳ, cả đêm uống say còn dầm mưa, đã vậy còn sốt rất cao. Anh day day đầu, vừa định ngồi dậy thì có thứ gì đó giữ tay còn lại của mình. Đưa mắt nhìn xuống, anh thấy Kim Kỳ đang nằm ngủ gật trên tay anh. Hoá ra cả đêm qua, cô vì sợ anh không hạ sốt nên đã thức cả đêm để canh chừng rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Nhất Ngôn ngồi nhìn đỉnh đầu của cô khẽ mỉm cười, anh đưa tay ra, vừa định chạm vào tóc cô thì điện thoại trên bàn reo lên. Tiếng chuông làm Kim Kỳ giật mình thức giấc, cô ngồi ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn thẳng về phía anh.
"Anh dậy rồi à? Đã đỡ chưa?"
Anh gật đầu, nhưng tiếng chuông điện thoại cứ làm anh khó mà tập trung được. Anh nhìn vào màn hình, thấy số điện thoại của cha thì lại càng không muốn nghe. Kim Kỳ thấy chuông cứ reo mãi mà anh chưa nhấc máy, còn chưa kịp hỏi thì anh đã ngắt nguồn. Nhất Ngôn bỏ qua mọi phiền muộn trong lòng, anh nhìn cô thản nhiên nói.
"Tôi đói rồi! Cô nấu gì đó cho tôi ăn đi!"
Kim Kỳ tròn mắt.
"Sao tôi phải nấu chứ? Anh không tự đi về nhà mà ăn đi! Anh ở nhà tôi cả đêm còn gì?"
Đây là lần đầu tiên cô mạnh miệng thế với cấp trên của mình. Cả đêm qua anh hành hạ cô đủ điều, chưa kể việc cưỡng hôn gì đó, ai kia vì say rượu mà còn ói mửa trên sàn nhà hại cô lau dọn cả đêm. Cô đủ rắc rối rồi, không muốn giữ lại của nợ này nữa nên chỉ mong anh đi nhanh thôi. Vậy mà Nhất Ngôn cũng chẳng phải hạng dễ đối phó, anh bắt đầu đưa ra những lí do thích đáng để mình được ăn bữa sáng do cô làm.
"Này nhé! Không tính chuyện tôi vì ai mà dầm mưa bệnh cả đêm, con chó cưng của em hại tôi ra nông nỗi này rồi, khuôn mặt đẹp trai này còn có thể ra đường được sao?"
...