Bảo Lam Kính
Mặc dù là bác sĩ nhưng bây giờ cô đã có thai nên được ưu ái không cần nhận mấy ca phẫu thuật nặng nề vì giám đốc của bệnh viện là chú họ của cô. Đợi khi cô sinh xong thì công việc mới trở lại bình thường.
Như vậy cũng rất nhàn rỗi cho cô không phải đâm đầu vào công việc quá nhiều. Hạ Tiêu Lạc nằm lướt weibo xem tin tức, bên trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào đột nhiên đã tắt. Kiều Trạch Dương từ trong đi ra, anh leo lên giường ngồi cạnh cô
"Xem điện thoại ít thôi đau mắt bây giờ"
"Em xem một chút thôi"
Anh có tìm hiểu phụ nữ mang thai là vất vả nhất vì vậy anh thật sự rất thương cô rất muốn cô chỉ ở nhà dưỡng thai thôi là được. Anh nhẹ nhàng đưa tay kéo áo cô lên xoa xoa cái bụng chưa to của cô
"Hôm nay đi làm có mệt không?"
Cô lắc đầu mỉm cười "Em không sao rất khoẻ này"
Anh nhìn cô trìu mến rồi cười, đột nhiên anh nhớ ra gì đó liền đứng dậy ra ngoài, cô cũng không biết chuyện gì nhưng nghĩ chắc là công việc của anh nên không để ý đến.
Một lát sau anh trở lại phòng trên tay còn cầm một ly sữa trắng. Anh đưa đến trước mặt cô
"Mau uống đi rồi đi ngủ"
Hạ Tiêu Lạc khó hiểu hỏi anh "Cái gì thế anh"
"Sữa bầu"
"Anh mua khi nào sao em không biết vậy?"
"Anh có hỏi bác sĩ về các loại sữa an toàn và bổ cho bà bầu nên hôm này trên đường về anh đã ghé siêu thị mua"
Cô không nhịn được cười, không biết là anh còn học được gì nữa. Những việc anh làm anh đều làm trong âm thầm không bao giờ để cô biết. Đâu ai biết tổng tài lạnh lùng Kiều Trạch Dương lại rất biết cách chăm vợ con.
"Em đang rất nghi ngờ không biết anh có phải là lần đầu làm bố không?"
Anh nhẹ cốc vào chán cô một cái
"Nói luyên thuyên mau uống đi nào"
Cô nói đúng chứ bộ bất mãn với anh nhưng vẫn cầm lấy ly sữa. Cô không thích uống cho lắm nhưng nghĩ đến anh và đứa bé trong bụng cuối cùng lấy can đảm uống hết cốc sữa.
Anh nhận lại cốc để lên tủ. Mùi sữa béo ngậy làm cô lại có cảm giác muốn nôn, cô nhắm chặt mắt lại để ngăn cho bản thân không nôn ra. Thấy biểu cảm của cô anh có chút đau lòng, liền nằm xuống bên cạnh cô
"Anh biết em có bầu rất hay nghén nhưng em vẫn phải ăn nhiều vì em mà còn vì con của chúng ta nữa. Đợi qua thời gian đầu thì sẽ không sao nữa"
Cô chỉ gật đầu thay cho câu trả lời rồi vòng tay qua ôm anh nhắm mắt lại ngủ. Anh nằm bên cạnh vỗ về dỗ cho cô ngủ.
_________
Hạ Tiêu Triết vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt, cảm thấy có chút lạnh anh ôm lấy hai vai mình dù ngồi trong nhà nhưng vẫn cảm thấy toàn thân đều đang rất lạnh
"Khụ khụ..."
Kiều Quân Dao đi ra ngồi xuống cạnh anh đưa tay lên chán anh nhiệt độ này không ổn lắm giọng lo lắng hỏi
"Sốt sao không nói?"
"Khụ khụ..."
Anh gượng cười lắc đầu đáp "Không sao"
Kiều Quân Dao quay qua lườm anh một cái rồi đứng lên đi về phía nhà bếp.
Lúc sau trở vào đem theo cốc nước với bịch thuốc. Cô ngồi xuống lấy từng viên ra rồi đưa cho anh. Hạ Tiêu Triết trước nay đều rất sợ uống thuốc chỉ khi có bị cô chị hai bắt ép thì anh mới chịu uống
Hạ Tiêu Triết lắc đầu quay mặt qua bên kia không muốn uống
"Nào"
"Đắng lắm em không uống đâu"
"Giờ em có uống không?"
Hạ Tiêu Triết lắc đầu kiên quyết không uống. Kiều Quân Dao đành phải dùng cách đặc biệt, cô bỏ hết thuốc vào miệng rồi kéo cổ áo anh lại môi hai người chạm nhau. Hạ Tiêu Triết bất ngờ vì hành động này của cô nhưng lại rất thích anh cũng tiếp nhận nụ hôn của cô nhưng vừa há miệng ra đã bị cô dùng lưỡi đẩy hết thuốc vào miệng anh. Khi thấy thuốc đã vào hết miệng anh cô mới rời môi anh ra, đề phòng anh nhả ra cô dùng tay che miệng anh lại
Hạ Tiêu Triết khóc không thành tiếng cứ tưởng là được hưởng thụ vị ngọt ai ngờ lại bị cô lừa. Kiều Quân Dao đưa nước cho anh uống khỏi đắng, thuốc để lâu trong miệng nó sẽ tan làm lưỡi anh có chút vị đắng ảnh vội cầm cốc nước uống hết một hơi. Uống xong vẻ mặt giận dỗi nhìn cô, Kiều Quân Dao nhìn biểu cảm của anh mà phì cười
"Chị lừa em"
"Ai kêu em không chịu nghe lời chị"
"Em dỗi chị rồi chị mau dỗ em đi"
Cô cười đắc ý "Không bé ơi"
Nói rồi cô đứng lên định về phòng thì bị anh kéo lại mất thăng bằng cô vào vòng tay anh lại bị anh đè nằm xuống ghế sofa.
Kiều Quân Dao nhìn thẳng mắt anh muốn xem ảnh định sẽ làm gì. Hạ Tiêu Triết đưa tay vuốt mái tóc của cô gian mang nói
"Nãy chị cưỡng hôn em bây giờ phải nên xin lỗi em rồi"
"Em tính làm gì?"
"Làm những gì nên làm của người bị hại thôi"
Nói rồi anh áp đôi môi dịu dàng nóng bỏng của mình lên môi cô, cánh môi như có luồng điện xẹt qua, tê rần, Kiều Quân Dao không hề kháng cự mà còn vòng tay ôm cổ anh.
Thấy cô không kháng cự nụ hôn của anh lại càng nóng bỏng hơn. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, xông thẳng vào trong. Đầu lưỡi mềm dẻo mà tham lam khuấy đảo trong khoang miệng Kiều Quân Dao.
Cứ vậy họ quấn quýt với nhau tới bao lâu không biết nhưng đều không làm chuyện gì quá phận.
____Hết chương 57____