"Á"
Hạ Tiêu Lạc giật mình ngồi dậy, cả khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh
Kiều Trạch Dương vì tiếng la của cô cũng tỉnh giấc
"Lạc Lạc"
Nghe thấy giọng nói của anh cô liền ôm chặt lấy anh. Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa tấm lưng cô để xóa dịu nỗi sợ hãi anh nhẹ giọng ăn ủi
"Đừng sợ có anh ở đây với em"
Kiều Trạch Dương lấy khăn giấy dịu dàng lau đi giọt lệ trên khoé mắt cô, anh lại tiếp tục nhẹ giọng an ủi cô
"Không sao cả có anh ở đây rồi"
"Ừm"
Hạ Tiêu Lạc vẫn còn hơi sợ hãi dụi đầu vào ngực Kiều Trạch Dương. Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô trong lòng Kiều Trạch Dương lại càng đau hơn. Qua bao lâu cô mới hết sợ sự việc hôm nay khiến cô vẫn còn rất ám ảnh.
Anh dịu dàng dìu Hạ Tiêu Lạc nằm xuống rồi anh cũng nằm xuống cạnh cô. Hạ Tiêu Lạc ôm chặt anh chui rúc vào trong lồng ngực anh chỉ khi ở cạnh anh cô mới có cảm giác an toàn.
Kiều Trạch Dương khẽ thở dài, đôi môi ấm áp hạ xuống trên chán cô một nụ hôn, dịu dàng nói
"Ngủ đi anh sẽ ở đây với em"
Cô gật đầu ôm anh thật chặt nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Anh cũng nhắm mắt lại nhưng thật ra anh không ngủ, cô như thế làm sao anh có thể ngủ ngon được.
...
Sáng hôm sau
Hạ Tiêu Lạc thức dậy đã không thấy anh bên cạnh, cô xuống giường đi VSCN.
VSCN xong Hạ Tiêu Lạc xuống nhà đã thấy anh đang ngồi trên sofa tay đang bấm liên tục trên bàn phím. Cô nhẹ nhàng đi xuống ngồi bên cạnh anh, Kiều Trạch Dương có chút ngạc nhiên cứ nghĩ cô sẽ còn ngủ. Anh đặt máy tính sang một bên, quay qua ôm cô
"Sao dậy sớm vậy?"
"Không có anh không ngủ được"
Anh chỉ cười rồi xoa bàn tay chầy xước của cô
"Còn đau không?"
Hạ Tiêu Lạc không nói gì chỉ lắc đầu thay câu trả lời
Anita và A Hổ từ bên ngoài đi vào nhìn Lão đại họ có chút giật mình. Đây có phải lão đại lạnh lùng tàn độc của họ không vậy?
Anita hơi cúi người chào Kiều Trạch Dương và Hạ Tiêu Lạc
"Chú,dì"
Đây là lần thứ 2 Hạ Tiêu Lạc gặp Anita kể từ sau hôm tuần trăng mật là cô không gặp lại Anita nữa nên có chút ngạc nhiên. Kiều Trạch Dương tay vẫn ôm eo cô nhìn Anita giọng lạnh lùng nói
"Từ nay cháu đi theo dì bảo vệ an toàn cho dì"
"Vâng chú"
Anita không nói gì thêm chỉ gật đầu tuân lệnh.
Kiều Trạch Dương lại quay sang nói với A Hổ
"Sắp xếp xong chưa?"
"Dạ rồi"
"Ừm"
Không còn gì để báo cáo hai người họ liền chạy đi luôn trả lại không gian cho anh và cô chứ ngu gì mà ở lại để ăn cẩu lương.
Ông ngoại Kiều và Kiều Quân Dao từ ngoài cửa đi vào trên tay Kiều Quân Dao còn xách túi trái cây.
Hôm qua khi nghe anh nói về chuyện của Hạ Tiêu Lạc chị họ liền gọi về nói ông. Ông Kiều đòi qua thăm cháu dâu nhưng anh không cho vì lo cho sức khỏe của ông đi tối gió lạnh không tốt. Sáng nay ông gấp gáp cùng Kiều Quân Dao qua thăm cô
Hạ Tiêu Lạc thấy ông và chị liền vội vàng đứng dậy chào.
"Ông ngoại, chị họ"
"Ấy ấy cháu ngồi đi"
Ông ngoại Kiều xem xét vết thương trên chán cô ánh mắt tỏ vẻ xót xa
"Cháu khoẻ hơn chưa"
"Cháu không sao ông ạ"
Kiều Quân Dao nhìn vết thương của cô cũng nặng vậy mà cứ bảo là không sao
"Vết thương như vậy mà bảo không sao. Hôm qua nghe Dương nói chị định qua xem mà nó bảo em nghỉ rồi nên sáng nay chị mới qua"
"Thế tên đó đâu rồi" ông quay qua hỏi Kiều Trạch Dương
Anh không nói gì chỉ lắc đầu ý bảo ông đừng hỏi anh không muốn cô biết chuyện gì của mình ở thế giới ngầm cả. Ông ngoại Kiều hiểu ý anh liền không hỏi mà chuyển sang chủ đề khác
"Cho vệ sĩ bên cạnh bảo vệ vợ cháu đi"
"Cháu biết rồi"
Ông ngoại Kiều và Kiều Quân Dao ngồi nói chuyện được một lúc cũng đi về để cô nghỉ ngơi.
______Hết chương 46______