Bạch Dục Hành cậu vậy mà cũng dám nói!
Người luôn luôn không đáng tin như Hi Thần cũng không nhịn được mà run cầm cập nhìn về phía Bạch Dục Hành.
“Khụ khụ, Dục Hành, tôi thấy ở đây cũng không có chuyện gì cần chúng ta nữa, tôi đói bụng rồi cậu đi ăn với tôi đi”
Đi thôi đi thôi, anh bạn à, thừa dịp tên Trầm Tu Cẩn còn chưa bắt đầu nổi khùng thì chúng ta nên đi nhanh lên… Trong lòng Hi Thần vội vàng suy nghĩ.
Cũng thật là, Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng có gì, Bạch Dục Hành chẳng nhẽ không biết sao?
Giản Đồng hại chết Hạ Vi Trà, khi đó Giản Đồng hay còn là Giản gia Giản đại tiểu thư bị Trầm Tu Cẩn phân phó đưa vào ngục, đưa vào ngục xong giờ xuất ngục cũng không chịu bỏ qua cho người ta.
Trầm Tu Cẩn có bao nhiêu chán ghét Giản Đồng, kẻ ngu cũng nhìn ra được.
Người luôn luôn phúc hắc như Bạch Dục Hành, sao lại có thể nói ra những lời ngu xuẩn như này!
Bạch Dục Hành bất vi sở động*, khoé miệng từ đầu đến cuối treo một nụ cười châm biếm “Trầm Tu Cẩn, cậu có muốn biết,” Hắn vừa nói, ngón tay đột nhiên chỉ đến người phụ nữ trên giường “Cậu có muốn biết, bí mật của người phụ nữ này?”
[Bất vi sở động (不为所动): không có phản ứng, không nhúc nhích]
Hắn là bác sĩ, còn có thực lực của một bác sĩ tài giỏi.
Nếu như vừa mới kiểm tra xong còn không nhận ra được gì không đúng, vậy những năm này chữa bệnh cứu người cũng chỉ làm cho vui.
Người đàn ông ở bên cạnh giường, nheo mắt lại nhìn Bạch Dục Hành, nhả ra hai chữ “Không muốn”
Bí mật của người phụ nữ này?… Người phụ nữ này cho dù có bí mật gì, chắc hẳn người biết trước cũng là hắn, không đến lượt Bạch Dục Hành!
Trong lòng một cỗ lửa giận không hiểu nguyên do bốc lên, trừ hắn ra, nữ nhân đáng chết này còn có quan hệ với người khác gần gũi như vậy?
“Nếu đã đói, thì đi ăn cơm đi”
Lời nói trần trụi ra lệnh đuổi khách, Bạch Dục Hành chớp mắt mấy cái “Này, họ Trầm kia, cậu không muốn nghe thì thôi, cũng không cần đuổi người đi như vậy chứ?”
“Đi thôi, Dục Hành” Hi Thần vội vàng lôi Bạch Dục Hành đi, đẩy người vào trong thang máy.
“Cậu làm gì thế!” Trong thang máy, Bạch Dục Hành liếc Hi Thần một cái “Muốn đi thì tự mà đi, lôi tôi làm gì?”
Bị Bạch Dục Hành oán giận như vậy, trong lòng Hi Thần cũng có chút khó chịu “Này họ Bạch, cậu không thích cũng đừng nghĩ xấu cho người tốt! Ông đây kéo cậu đi là muốn tốt cho cậu.
Cậu có bệnh hay gì mà ngay trước mặt Trầm Tu Cẩn nói ra những lời đó, ý những lời kia không phải nói Trầm Tu Cẩn động lòng với Giản Đồng sao?
Đầu óc của cậu có phải có vấn đề hay không, Trầm Tu Cẩn đó! Giản Đồng đó!
Vấn đề giữa hai người này cũng không phải là một việc nhỏ nhặt gì mà là mạng của Hạ Vi Trà!
Trầm Tu Cẩn có bao nhiêu chán ghét Giản Đồng, cậu không biết sao? Nói đưa cô ta vào ngục liền đưa vào ngục. Cậu nhìn Giản gia một cái rắm cũng không dám đánh, cậu nhìn thêm Giản Đồng bây giờ một chút, còn có ngạo cốt phong thái của ba năm trước sao?
Năm đó Giản gia Giản đại tiểu thư, là một đoá hoa hồng đỏ kiêu ngạo của đất Thượng Hải, nhất là sự tự tin khí phách ngạo nghễ cá tính kia, cô ấy kiêu ngạo, cả Thượng Hải có người nào mà không biết, thậm chí tiền phốc hậu kế* chỉ vì muốn cùng Giản gia Giản đại tiểu thư trò chuyện một câu… Giản Đồng năm đó phong thái độc nhất vô nhị.
Nói một câu đúng với lương tâm, Hạ Vi Trà cho dù nhờ có danh tiếng của Trầm Tu Cẩn, Hạ Vi Trà cho dù có Trầm Tu Cẩn che chở, ở trước mặt Giản đại tiểu thư, cũng không bằng được hào quang của Giản đại tiểu thư.
Nhưng cậu nhìn lại một chút, hôm nay người nằm trên giường này, cô ta thật sự là Giản Đồng sao? Thời điểm nhìn thấy, cậu không thấy kinh ngạc sao?
Đem một người biến thành bộ dạng này, Trầm Tu Cẩn sẽ có tình cảm với cô ta sao?”
[Tiền phốc hậu kế (前仆后继): người trước ngã xuống, người sau kế tục; người trước hy sinh, người sau tiếp bước]
Bạch Dục Hành hung hăng thở ra một hơi trầm đục, hai mắt hẹp dài, không nhịn được mà giọng gắt lên… “Cậu thì biết cái rắm!”
“Cái đệt! Có gì không nói đàng hoàng, cần phải mắng người sao?”
“Nói cậu biết cái rắm, đều là nhắc nhở cậu. Được rồi, tôi mời cậu đi ăn đêm”
“Cậu… Được! Tôi muốn bác gái tự mình làm thịt xáo”
“Địu má cậu, hơn nửa đêm rồi cậu còn muốn mẹ tôi bò dậy nấu đồ cho cậu, có quán ven đường ở kia, có ăn không, không ăn thì cút”
“Ăn!”
Dĩ nhiên, hai cậu ấm này sẽ không thể nào thật sự ăn ở quán ven đường.
…
Đông Hoàng, tầng 28.
Trầm Tu Cẩn đứng ở một bên giường, mắt dừng trên người phụ nữ… Bí mật?
Bí mật người phụ nữ này… Là gì?
Tại sao Bạch Dục Hành cũng biết, mà hắn không biết?
Cầm điện thoại lên, gọi cho thhuộc hạ.
“Boss” Trong điện thoại, thanh âm Trầm Nhất cung kính truyền tới.
“Giúp tôi…”
Trầm Tu Cẩn vừa mới mới nói chuyện.
Trên giường nhỏ, một tiếng mê sảng truyền tới:
“A Lộc, đừng đi..”
Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, bàn tay đang cầm di động đột nhiên nắm chặt!
“A Lộc, chúng ta cùng nhau đi đến đó, cùng nhau đi…”
Trong mắt đen thâm thuý bỗng nhiên co rút lại!
Trong điện thoại di động vẫn còn truyền tới thanh âm của Trầm Nhất “Boss?”
Bên cạnh giường nhỏ, sắc mặt người đàn ông như nhiễm một tầng băng sương, một đôi mắt rũ xuống trực tiếp nhìn thẳng người phụ nữ kia, thanh âm lạnh như băng không chút tình cảm nào nói với người trong điện thoại một câu “Không có gì” Rồi cắt đứt trò chuyện điện thoại.
Điện thoại di động bị hắn ném tới một bên, thân hình thon dài đột nhiên cúi xuống.
Cánh tay tràn đầy chắc khoẻ đưa ra về phía cô!
Cầm lấy cằm người phụ nữ trên giường.
Trong cơn ác mộng Giản Đồng đột nhiên cảm thấy đau, đau đớn kéo cô từ trong ác mộng kia về thực tế, vừa mở mắt ra liền thấy một gương mặt tuấn tú ngay trước mặt mình, còn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì.
Thanh âm kia, chính là cơn ác mộng cô mãi mãi không thoát ra được, hung ác quát lên:
“Mở mắt ra nhìn rõ! Tôi là ai!”
Gân xanh trên trán Trầm Tu Cẩn lộ ra!
A Lục*?
A Lục??
*A Lục và A Lộc ở đây đồng âm, đều cùng là /lu/ vì thế lúc Giản Đồng gọi A Lộc Trầm tổng lại nghĩ Giản Đồng gọi A Lục nên nổi cơn ghen đấy mng =)))
Đã thân mật đến mức này rồi sao?
Đã dụ dỗ được Lục Sâm từ lúc nào!
“Đau..” Giản Đồng nhíu mày lại.
“Đau?” Thanh âm lạnh như băng kèm theo sự tức giận vô hạn, đột nhiên cười lạnh “Đau? Giản Đồng, tin tôi, còn có thể khiến cô đau hơn!”
“Nhìn cho rõ ràng! Cô đang nằm trên giường của Trầm Tu Cẩn tôi, trong miệng lại gọi tên người khác! A Lục? Cô với hắn đã thân mật như vậy rồi?”
Sắc mặt Giản Đồng trắng nhợt.
Tại sao hắn biết A Lộc?
Trong lòng như bị kéo đến tê liệt… A Lộc, là bí mật ở đáy lòng mà cô không muốn cho ai biết!
Là cô nợ!
Khoản nợ không thể trả sạch!
Khẩn trương, vẻ mặt lo lắng của cô, vào mắt Trầm Tu Cẩn, biến thành một ý tứ khác, hắn càng tức giận, cỗ lửa giận kỳ quái ở trong lòng, không biết tại sao càng ngày càng lớn!
“Giản Đồng, an phận một chút. Nên nhớ rõ cô là ai!”
Huyết sắc trên mặt Giản Đồng trong nháy mắt rút đi.
Trầm Tu Cẩn không hề mắng cô, không hề có bất kỳ một lời làm nhục nào, nhưng những lời này so với những từ ngữ nhục nhã, lại càng ép cô không thở nởi!
Hắn đang nhắc nhở cô, quá khứ từng phạm sai lầm kia, hôm nay cô chỉ là một người từng ngồi tù.
Đối với hắn, tình yêu kia bây giờ chỉ còn dư lại sợ hãi.
Ánh mắt trầm mặt rủ xuống, cặp mắt bị lông mi che giấu, cũng như màng ngăn cách hết thảy thế giới bên ngoài, tựa như cánh cửa phong bế cô… Trầm Tu Cẩn, tôi biết, chẳng qua tôi chỉ từng là một phạm nhân chuỗi số 926 kia.
“Trầm tiên sinh, xin lỗi”
Người phụ nữ nói chuyện rất chậm rất chậm “Trầm tiên sinh, tôi vẫn còn nhớ, tôi là một phạm nhân với con số 926, tôi chẳng là gì cả”
Trầm mặc, cô không cần sự thương hại của hắn, không cần sự thấu hiểu của hắn, mặc dù không biết mình rốt cuộc đã làm sai đều gì, cô vẫn nói:
“Trầm tiên sinh, nếu như tôi làm sai chuyện gì, vô luận ngài muốn làm gì trừng phạt tôi cũng được. Tôi chỉ cầu xin ngài để cho tôi còn sống rời khỏi Đông Hoàng”
Hắn, từ đầu đến cuối vẫn hận cô.
Nếu được, cô phải sống, cô muốn tự do, cô muốn… rời đi!
Chầm chầm, cô khẽ đẩy bàn tay đang bóp cằm mình ra, chống ở mép giường đi xuống, ở dưới ánh mắt của người đàn ông, quỳ gối xuống, tôn nghiêm của cô… Hình như là chuyện rất lâu trước đó rồi.