Tổng Tài Lãnh Khốc, Tha Cho Em!

Chương 41: Phát Hiện




Đêm hôm ấy, mới chỉ có gần mười một giờ, trong phòng riêng của Y Nguyệt cứ phát ra âm thanh kỳ quái. Âm thanh đó cứ rên rỉ, bao trùm không gian yên lặng.

Vì là đêm nên mọi người cũng đã đi ngủ, nhưng âm thanh ấy đã đánh thức Cố Thụy Ẩn và Cố Duật Hoành. Hai người ra khỏi phòng, lần tìm tới âm thanh đó. Đi tới giữa hành lang thì gặp nhau.

"Duật Hoành?"

"Ba?"

Hai người nhìn nhau, hiểu được đối phương đang có ý định giống mình, liền gật đầu. Âm thanh gần rõ hơn khi họ tới gần một căn phòng, cảm giác lạnh sống lưng như có một thế lực nào đó bên trong.

Cố Thụy Ẩn hít một hơi thật sâu, dứt khoát đẩy cách cửa ra. Tiến sâu vào bên trong, từ lo sợ ông chuyển sang ngạc nhiên.

Cái thứ âm thanh kỳ lạ ấy là tiếng khóc của Y Nguyệt, cô chỉ đang đơn giản là xem phim, sau đó xúc động mà khóc. Quả thật khiến người ta hú vía.

"Có phải... cháu làm phiền mọi người rồi không?"

"Ờ... không... Nhưng mà những thứ này..."

Những thứ mà Cố Thụy Ẩn nhắc tới chính là mấy cá đồ ăn la liệt trên sàn, đây là tổ chức tiệc sao. Thấy Y Nguyệt không trả lời chỉ chú ý xem phim nên ông mới không hỏi lại.

Nhìn vào bộ phim Y Nguyệt xem, rõ ràng đây là phim hài sicom, thế mà cũng khóc được. Cố Duật Hoành xem thử tên phim, anh cũng thấy lạ khi Y Nguyệt lại khóc.

Nhưng tóm lại là không sao cả, hai người đành trở về, để cô lại một mình trong đó.

...----------------...

Sáng hôm sau, cả ngôi nhà chỉ nghe thấy tiếng nôn ọe của Y Nguyệt. Mới tính sơ qua đã là gần chục lần như vậy. Sau khi đỡ hơn, Y Nguyệt mới xuống nhà, nhưng cô phát hiện mọi người đều rất lạ. Họ ngồi hết lên ghế, đưa mắt nhìn cô.

"Mọi người.... sao vậy?"

"Y Nguyệt, dạo gần đây con lạ lắm. Con có những dấu hiệu... rất khác thường."

"Hả... có... có sao..."

Y Nguyệt lo lắng, cười trừ cho qua. Chả lẽ cô biểu hiện rõ thế cơ à?
Loading...


"Chút nữa bác sĩ sẽ đến đây để khám cho con."

"Khám?! Chờ chút... thôi... không cần đâu mà..."

Y Nguyệt dù có giải thích như nào Cố Thụy Ẩn cũng không nghe. Cô hiện tại vô cùng lo sợ. Sợ rằng bác sĩ khám ra đứa con, rồi cả gia đình sẽ biết cô mang thai.

Cô ôm nỗi lo lên trên phòng, chờ người đến xử tử. Lần này nếu bị phát hiện, chẳng phải cô sẽ xong đời sao? Càng như vậy, có lẽ mối quan hệ giữa cô và Cố Duật Hoành càng xa hơn.

Đợi tầm khoảng nửa tiếng, bác sĩ cũng tới. Y Nguyệt nằm trên giường, hồi hộp tới mức nín thở. Kiểm tra xong xuôi, vị bác sĩ ấy liền vui vẻ, nói với giọng điệu rạng rỡ.

"Chúc mừng lão gia, Tần tiểu thư đã mang thai, được hơn một tuần rồi."

Tất cả ở đây nghe thấy đều rất sốc, nhất là Khả Khả. Cô ấy chùn bước trong lòng, không dám biểu lộ ra bên ngoài. Còn Y Nguyệt thì lại khó xử vô cùng, cô thậm chí còn không dám nhìn mặt Cố Duật Hoành.

Nhưng đột nhiên nghĩ lại, có gì đó không đúng. Rõ ràng là anh sai, sao cô phải bối rối. Người bối rối là anh mới đúng.

"Thai kỳ thời kỳ đầu sẽ cần phát triển, vì vậy yếu tố ăn uống sẽ diễn ra thường xuyên. Chỉ cần thứ gì Tần tiểu thư thích, hãy để cô ấy tự nhiên."

Nói xong, vị bác sĩ ấy trở ra.

Trên nét mặt Cố Thụy Ẩn lúc này tràn đầy hạnh phúc, ông không biết là từ lúc nào nhưng đột nhiên có cháu, ông liền cảm thấy vô cùng vui, trong lòng sốt sắng đón chờ đứa cháu này.

"Y Nguyệt à... đứa trẻ ngoan. Bây giờ trong bụng con đã có dòng máu của nhà họ Cố. Vì vậy hãy nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân thật tốt, nha."

Y Nguyệt cười gượng, chỉ gật đầu. Lần này toang thật rồi, bọn họ đều biết hết rồi, phải làm sao mới được đây?

Cố Duật Hoành thờ thẫn bước vào phòng Khả Khả, dự đoán của anh quả nhiên không sai. Nhìn Khả Khả đang ngồi yên ở đó, anh có chút chạnh lòng.

"Khả Khả." - Anh lên tiếng.

"Anh... với cô ấy ngay từ đầu đã là mối quan hệ đó, tại sao không nói với em, để em trở thành người thứ ba?"

Cô nói, sống mũi hơi cay cay. Cố Duật Hoành cũng không biết phải trả lời thế nào, anh muốn nói đây chỉ là một sự cố, nhưng cô sẽ tin sao? Khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt, Duật Hoành ôn nhu.

"Đừng lo, anh sẽ giải quyết chuyện này."

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng từ bên ngoài là của quản gia.

"Thiếu gia, lão gia muốn gặp cậu."

An ủi Khả Khả lần cuối, Cố Duật Hoành liền rời đi, để lại cô một mình bơ vơ ở đây.

Cố Thụy Ẩn vẫn đang ở phòng Y Nguyệt. Bình thường ông ra rất quý mến cô, chỉ một lòng muốn cô trở thành con dâu của mình. Bây giờ lại đột ngột cho cô một đứa cháu, vậy thì còn gì sung sướng hơn?

Nhìn thấy ông ấy vui như vậy, Y Nguyệt lại có chút ân hận. Là cô lừa ông...

"Chú Cố..."

Nói một chút, cô lại ngừng, cảm thấy mình không đủ dũng khí. Cố Thụy Ẩn ánh mắt hiền hậu, thấy cô có tâm sự thì liền hỏi.

"Có chuyện gì vậy? Con ấy, bây giờ đã có thai rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút. Thằng Duật Hoành có bắt nạt, cứ nói với ta, ta sẽ cho nó một trận."

"Chú Cố... nếu chú phát hiện mọi thứ đều là giả... chú... sẽ trách cháu chứ?"

Ông nhìn cô, nét mặt không buồn, chỉ là cứ im lặng. Đã phát hiện rồi sao? Y Nguyệt lo lắng. Chợt tiếng cười vang lên phá nát không gian im lặng.

"Đùa gì vậy? Cái thai này còn có thể làm giả sao? Haha, Y Nguyệt, con đùa hơi ngốc đấy."

"Haha... đúng nhỉ..."

Lúc này, Cố Duật Hoành mở cửa bước vào, vừa thấy anh tới, từ gương mặt vui vẻ chuyển dần sang gương mặt có vẻ rất nghiêm túc.

"Về phòng ta nói chuyện."

Trước khi rời đi, anh còn dừng lại, nhìn Y Nguyệt đúng trong một khắc, khuôn mặt bỗng ánh lên sự lãnh đạm vô tình.

Ngồi xuống ghế, Cố Thụy Ẩn vắt chân chéo, hút cây cigar rồi mới mở miệng.

"Chuyện Y Nguyệt có thai, ta sẽ chưa hỏi tội con vội. Nhưng chuyện của Khả Khả, con tính sao?"


Hóa ra là muốn hỏi chuyện này. Đây cũng là chuyện khiến Cố Duật Hoành băn khoăn, anh không thể nói là ngoài ý muốn, càng không muốn trở thành người cha vô tâm. Nhưng bên phía Khả Khả, khó khăn lắm cô ấy mới trở lại, lần này anh không thể để cô rời đi được nữa.

Thấy Duật Hoành im lặng, Thụy Ẩn chép miệng.

"Con là người đã có vị hôn thê, hơn nữa nó cũng đã có thai, còn dây dưa gì với con bé Khả Khả nữa?"

"Ba, chuyện này con sẽ tự giải quyết."

Sự chần chừ thiếu quyết đoán của anh làm Cố Thụy Ẩn phát bực.

"Tự giải quyết? Cách tốt nhất là cắt đứt mọi quan hệ với Điềm Khả Khả! Con bé đáng ra không nên có mặt ở cái nhà này."

Duật Hoành im lặng. Người không nên có mặt ở cái nhà này, ban đầu có lẽ là Y Nguyệt. Nhưng là do anh...

"Vậy tại sao vương vấn cô ta mà vẫn đưa Y Nguyệt về nhà? Tên nghịch tử như mày đang coi nó là vật thay thế hả?"

"Không có."

Anh vẫn lãnh đạm như vậy, khuôn mặt không có gì là biến sắc. Bây giờ anh đang đứng ở giữa, không thể cân bằng được cả hai. Chỉ có thể quyết định trở về với ai.

Vốn dĩ anh sẽ định nói chuyện này cho ba mình khi Khả Khả trở về, nhưng ai ngờ do hành động nông nổi lúc trước của mình đã khiến mọi việc trở nên tồi tệ.

"Y Nguyệt với đứa bé trong bụng mới là quan trọng nhất, thanh mai trúc mã, chẳng qua chỉ là tình cảm hồi nhỏ nhất thời dao động. Vì vậy đừng để thứ tình cảm ấy làm mờ mịt lý trí. Với lại, Khả Khả là một đứa mù, nó không có tư cách để bước chân vào cái nhà này!"

"Không cho phép ông nói cô ấy như vậy, tôi nói rồi tôi tự có cách giải quyết."

Cố Duật Hoành quay lưng rời đi, mày kiếm hơi nheo lại cùng với một chút lo lắng và cảm xúc hỗn loạn. Cố Thụy Ẩn đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy mắng lớn.

"Nghịch tử, quay lại đây cho ta!"

Ông ta tức giận, cảm thấy Cố Duật Hoành gan to quá rồi. Nói sao đi chăng nữa, Y Nguyệt đã được ông nhận định là con dâu của họ Cố, bất cứ ai cũng không thể thay thế được vị trí này.

Cố Duật Hoành hiện tại tâm trạng bất ổn, anh muốn ra ngoài giải khuây, để đầu óc thông thoáng một chút. Vào trong phòng, vẫn thấy Y Nguyệt nằm nó, anh cũng chẳng buồn để ý, chỉ lấy chiếc áo vest định rời khỏi.

Lúc này, Y Nguyệt đột nhiên gọi lại.

"Khoan đã."

Đôi chân thon dài của anh dừng bước, người nghiêng một góc hoàn hảo hướng về phía cô, ánh mắt ảm đạm nhưng lại chứa tâm tư khó đoán.

Y Nguyệt kéo ngăn tủ, lấy ra bản hợp đồng.

"Hôm nay là ngày... cuối cùng của hạn hợp đồng. Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi đây và không còn liên quan đến họ Cố nữa."

Duật Hoành nhíu mày, sự bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt. Anh ném chiếc áo vest xuống ghế, muốn nổi nóng nhưng phải kìm chế lại.

"Cô... đang mang trong mình đứa con của tôi. Bây giờ cô muốn bỏ đi nhanh như vậy là muốn tôi trở thành người cha tệ bạc sao?"

Cầm chặt bản hợp đồng trên tay, đôi mắt của cô dịu xuống.

"Dù sao thì cha của nó cũng đã tìm thấy thanh mai trúc mã. Tôi không muốn làm phiền cuộc sống của anh."

"Cô là đang gây khó dễ cho tôi. Rõ ràng thừa biết ba tôi đã sớm nhận định cô, hơn nữa ông ấy cũng đã biết chuyện có thai, vậy càng không muốn cô rời đi, tính chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"

Cảm xúc của người có thai rất khó đoán, họ sẽ rất dễ bị tổn thương hoặc rung động. Lời nói của Cố Duật Hoành chẳng khác gì gián tiếp đâm chết cô. Ngay từ đầu nếu thực sự chơi cái trò lạt mềm buộc chặt, cô cũng không phải bế tắc như lúc này.

Vài giọt nước mắt nhỏ xuống bản hợp đồng, cổ họng cô như cứng lại, nghẹn ngào nói.

"Xem ra trong mắt anh... tôi là loại người như vậy..."

"Vậy còn anh thì sao? Tại sao anh luôn tạo cho tôi cảm giác, luôn khiến tôi lúc nguy hiểm liền nhớ tới anh, tại sao khiến tôi có hi vọng sau đó lại dập tắt đi, tại sao... lúc này cô ấy lại trở về..."

Dường như sự xúc động đã khống chế bản thân cô, khiến cô nói ra những điều cô không muốn nói nhất. Chắc có lẽ là cô quá nhạy cảm như lời nói của bác sĩ.

Cố Duật Hoành đứng đó, anh nhìn cô, có một chút thương hại vương trên ánh mắt, nhưng chỉ là một chút, sau đó liền trở nên lạnh lùng.

Ở bên ngoài, Khả Khả đã đứng nghe từ lúc nào. Cô không nhìn thấy nhưng từng câu từng chữ cô đều nghe rất rõ ràng. Kể cả chuyện hợp đồng, kể cả chuyện liên quan tới cô.