Tổng Tài Lãnh Khốc, Tha Cho Em!

Chương 26: Hành Động Mờ Ám Và Kẻ Áo Đen




"Chúng tôi là ba mẹ của Cố Duật Hoành. Cậu là…"

"Tôi là cậu cả của Y Nguyệt."

"À, cậu cả sao? Nhìn cậu trẻ nhỉ."

"Vâng, cảm hơn bác quá khen."

"Hừm... Nói đến Y Nguyệt lại thấy tức thay nó. Không biết tên khốn nào dám làm hại con. Ta mà biết nó sẽ đi tù mọt gông."

Câu hỏi ấy đủ để Nhật Minh đoán được hai người họ chưa có xem tin tức, ngay khi Cố Duật Hoành định mở miệng, anh lại chặn miệng luôn.

"Y Nguyệt vừa tỉnh, tôi sẽ đi mua một ít cháo. Phiền mọi người chăm sóc."

"À, Duật Hoành, bác sĩ nói anh về phòng để kiểm tra tình hình và thay bông băng."

Cố Duật Hoành nhận ra ý của anh, miễn cưỡng chấp thuận đi theo. Ra ngoài cửa, đi xa căn phòng rồi anh mới hỏi.

"Tại sao không cho tôi nói ra tên hung thủ?"

Nhật Minh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía xa. Anh không phải muốn che giấu cho tội phạm mà đang vì muốn tốt cho Y Nguyệt.

Khi ở Mỹ, Bách Cảnh Hiên có một thời gian là giáo viên trường mỹ thuật. Khi Y Nguyệt còn là học sinh, cô ấy đã thích thầm anh ta. Hai người có một thời gian với nhau rất vui vẻ, nhưng chỉ khi anh ta ra trường, bước chân vào giới kinh doanh.

Y Nguyệt là người rất ghét lĩnh vực này, nhưng Cảnh Hiên lại rất tâm huyết với nó. Hiện tại anh ta là một doanh nhân thành đạt, tuy không thích ngành nghề của anh ta nhưng Y Nguyệt vẫn giữ mối quan hệ.

Hai người vì một xung đột nhỏ nên đã chia tay, và Bách Cảnh Hiên lại là người mở lời trước. Y Nguyệt hiện giờ vẫn còn chút vương tình với anh ta, điều này Tôn Nhật Minh biết khá rõ.

Vỗn dĩ còn tình cảm nhưng cô không thể nói vì bên cạnh Bách Cảnh Hiên đã có người mới. Nếu để Y Nguyệt biết chuyện anh ta chính là người hại mình thì cô chắc chắn sẽ suy sụp và tình trạng tệ hơn bây giờ.

Tôn Nhật Minh kể những điều này cho Cố Duật Hoành, anh hiểu và cũng hứa rằng sẽ không cho cô ấy biết chuyện này.
Loading...

"Vì thế cậu và mọi người hãy phối hợp với nhau, đừng để Y Nguyệt bị tổn thương."

"Ừm, tôi biết rồi."

Hai người nói chuyện như một cuộc giao dịch, dường như không khí giữa họ đã ôn hòa trở lại. Rồi mỗi người một nơi, làm việc mình cần làm.

Trong phòng bệnh, Cố Thụy Ẩn rất lo lắng cho con dâu của mình. Ông ân cần như một người cha, quan tâm và hỏi han Y Nguyệt.

"Y Nguyệt à, con có khó chịu chỗ nào không?"

"Ờm... con cũng... đỡ rồi."

Y Nguyệt ngượng ngùng trả lời. Cô ít khi tiếp xúc với ông ấy, hơn nữa lại chỉ đang đóng vai con dâu hờ. Được ông quan tâm như vậy, cô chợt cảm thấy có lỗi.

"Y Nguyệt này, con có biết là ai làm con thành thế này không?" - Dạ Thương Lam cũng hỏi, nhưng ngữ điệu như là dò xét thì đúng hơn.

"Đến cả con cũng không biết nữa... Lúc ấy con chạy vào rừng... rồi bị thứ gì đó đánh vào đầu. Tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong bệnh viện."

Y Nguyệt cố gắng nhớ từng chi tiết, nhưng càng nhớ thì lại càng đau đầu vì sức khỏe hiện tại của cô cũng khá yếu. Thụy Ẩn cũng biết cô không được khỏe nên hạn chế hỏi tới những vấn đề đó.

"Cháo về rồi. Y Nguyệt, ăn một chút nào."

Tôn Nhật Minh trở về, cầm hộp cháo trong tay, đặt nó xuống bàn. Vì hiện tại cậu phải trở về khách sạn để xử lý một số chuyện nên không tiện ở đây chăm sóc cho cô.

Việc ăn uống đành giao cho An Nhiên. Ba mẹ của Cố Duật Hoành cũng nói muốn tới phòng anh ta một chút, sau đó sẽ có người quay lại chăm sóc.

Y Nguyệt chỉ ăn được vài thìa cô đã thấy chán, chắc là do mệt quá. An Nhiên hết cách, đành gọt cho cô một chút hoa quả.

"Hoa quả tớ gọt sẵn rồi, tớ để ở bàn trước. Bây giờ tớ sẽ mang rác ra ngoài vứt đã."

Bên ngoài, Dạ Thương Lam mở cửa bước vào. Bà ấy rất vui vẻ dịu dàng nói.

"Y Nguyệt để cô lo cho. Cháu cứ làm việc của mình đi."

An Nhiên dừng một chút, nhưng rồi cô cũng yên tâm gật đầu. Dù sao lúc này bà ấy vẫn tưởng Y Nguyệt sẽ là con dâu của mình nên chăm sóc cô cũng không có gì đáng lo cả.

An Nhiên cầm theo túi xách và bịch rác ra ngoài. Bây giờ cũng tầm chiều rồi, Y Nguyệt muốn nghỉ ngơi một chút. Cô có vẻ rất buồn ngủ nhưng lại cố thức, không biết tại sao cô lại làm vậy.

Hai người trong phòng rất ít nói chuyện với nhau, chủ yếu là Thương Lam bà ấy dọn quanh phòng. Nhưng cứ một lúc, mắt của bà lại liếc ngang liếc dọc, hành vi hơi chút lạ thường.

Đi gần tới bình oxi, bà ta tay thì lau lia tủ bàn cạnh đó, nhưng mắt không ngừng đánh sang phía Y Nguyệt. Chắc cô sẽ không để ý phía đằng sau, bà vươn tay ra định vặn bình oxi lại nhưng không hề biết rằng mọi hành động đó đều được Y Nguyệt nhìn thấy qua ảnh phản chiếu của chiếc tv.

Y Nguyệt cũng đã nhận ra sự bất thường ấy, cô khá lo lắng, nhưng cũng biết trấn tĩnh bản thân để tự cứu mình, nói với giọng tự nhiên.

"Dì à, lấy giúp con miếng táo trên bàn được không?"

Dạ Thương Lam giật mình bỏ tay xuống, bà như vã mồ hôi, cười ngượng cầm lấy đĩa táo đưa cho cô.

"Đây, của con."

"Dạ, cám ơn dì."

Y Nguyệt cắn một miếng, lần này xem như thoát khỏi nguy hiểm. Người phụ nữ này quả thật có vấn đề. Nhưng Y Nguyệt chẳng hiểu nổi tại sao bà ta lại có ác cảm với mình như vậy, rõ ràng là không thù không oán.

Cứ như vậy, để cảnh giác bà, Y Nguyệt phải cố nén cơn buồn ngủ cho tới tận gần tối khi bà rời đi. Hôm nay An Nhiên sẽ ngủ ở đây để coi chừng giúp cô, trước khi ngủ, Y Nguyệt nói vài điều.

"An Nhiên, cậu thấy Dạ Thương Lam bà ấy... có gì đó lạ lạ không?"

"Không... Bà ấy hình như rất hiền mà."

"Nhưng chiều nay... bà ấy có những hành động rất lạ..."

Y Nguyệt kể cho An Nhiên nghe về chuyện đó. Nhưng khi nghe xong thì cô ấy có vẻ rất bình thản, không có gì là hoang mang hay nghi ngờ cả.

"Cậu nghĩ nhiều rồi đấy. Chắc là do người ta muốn mở thêm oxi thôi mà. Chứ ai rảnh khi không đi hại con dâu của mình?"

Nghe An Nhiên nói có vẻ khá thuyết phục, nhưng Y Nguyệt vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Dù sao trời cũng tối rồi, cô đành gác lại chuyện này mà đi ngủ.

Trời tối hôm nay có chút lành lạnh. Vẫn cái không khí ấy của hành lang bệnh viện, đèn điện vẫn còn sáng, nhưng chỉ khác là không có ai ở đó. Trong phòng 4925, Y Nguyệt và An nhiên mỗi người một nơi, ngủ rất ngon.

Không gian yên ắng thêm một hồi, từ góc khuất của hành lang, một thân ảnh không rõ là nam hay nữ, toàn thân mặc một màu đen và trùm mũ kín đầu.

Hắn ta chầm chậm lén lút đi tới, hai con mắt láo liên rồi dừng chân trước phòng 4925. Hắn mở cửa, nhưng hình như là khóa rồi, phòng VIP mà, muốn vào đâu phải dễ.

Nhưng chuyện này có lẽ khá dễ đối với hắn. Hắn lại nhìn xung quanh, lấy từ trong túi áo một thanh kinh loại mỏng và nhỏ, chỉ một chút kĩ thuật đã có thể thay chúng như chìa khóa mà mở cửa phòng ra.

Đứng trước căn phòng tối om, ánh mắt hắn nhìn rất rõ An Nhiên đang nằm trên sô pha. Rón rén bước tới, An Nhiên lật người vì cảm giác có hơi người. Cô vừa mơ hồ mở mắt đã bị hắn bịt khăn có thuốc mê và ngất đi.

Hắn cẩn thận đưa An Nhiên ra ngoài, tiếp tục vào trong phòng. Đứng trước giường của Y Nguyệt, trên miệng hắn lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Đầu tiên là từ từ rút ống thở của cô, sau đó là tới chỗ ghế sô pha, cầm lấy một chiếc gối.

Y Nguyệt cảm thấy hơi khó thở, cô giật mình tỉnh dậy, nhưng trước mắt lại là một bóng đen đáng sợ với chiếc gối đang lăm lăm trên tay.

Chưa kịp hoảng hồn, hắn đã đè chếc gối lên mặt cô, mạnh tay ấn xuống để lấy đi tất cả không khí. Y Nguyệt vùng vẫn trong đau đớn, cô không thể thở được, cũng chẳng thể lên tiếng. Tên áo đen động tác ngày một mạnh như muốn ấn chết cô, nhịp tim trong máy đo cũng trở nên bất ổn.

Lúc này ở phòng Cố Duật Hoành, anh trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu vẫn còn đang vấn vương nghĩ về Y Nguyệt. Hay là... nhìn cô ấy một chút, nhìn một chút chắc sẽ ngủ ngon được rồi!

Nghĩ vậy, Cố Duật Hoành khó khăn tự mình ngồi lên xe lăn điều khiển tớ phòng của Y Nguyệt. Vừa tới gần cửa đã thấy cửa mở toang, An Nhiên lại bị nằm ở bên ngoài.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Cố Duật Hoành nhanh chóng đi vào. Tên áo đen phát hiện lập tức hoảng hồn dừng lại động tác, chạy phắt ra ngoài.

Anh rất muốn ngăn cản hắn lại nhưng tay chân đều bị bó nên đã để hắn trốn thoát. Y Nguyệt lúc này cũng vì không có oxi nên đã ngưng thở, Cố Duật Hoành vội vàng chạy tới bấm chuông báo khẩn cấp.

Các y bác sĩ nhận được liền nhanh chóng đi tới. Y Nguyệt như tím tái mặt mày, không thể hô hấp. Họ đưa cô vào phòng cấp cứu rồi dùng máy sốc tim và dẫn oxi cho cô.

Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng chờ, tất cả đã tới nơi. An Nhiên cũng tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng. Tất cả mọi người đều lo lắng, hoảng loạn.

"An Nhiên, chuyện này là sao?" - Tony nắm lấy hai vai cô mà hỏi.

"Tôi... tôi cũng không biết... khi nhìn thấy tên áo đen tôi đã ngất tỉnh tới tận bây giờ. Không ngờ Y Nguyệt lại..."00

Họ bất lực nhìn nhau, chỉ mong chờ Y Nguyệt bình yên qua được kiếp nạn này. Một tiếng đồng hồ căng thẳng trôi qua, bên trong kia vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngoài hành lang im ắng đến ngột ngạt, tất cả đều có chung một nỗi lo. Ba tiếng dần trôi qua, cho tới bốn giờ sáng, trên cửa phòng mới ánh lên đèn xanh.

Bác sĩ vừa đi ra, Cố Thụy Ẩn và Dạ Thương Lam đã vội chạy tới hỏi.

"Bác sĩ, Y Nguyệt thế nào rồi?"

"Hai người là người nhà của bệnh nhân?"

"À, đó..."

Dù sao cũng chỉ là con dâu tương lai, chưa cưới về nên cũng chưa thể coi là người thân. Lúc này Tôn Nhật Minh bước lên, nói với bác sĩ.

"Tôi là cậu của Y Nguyệt."

"Ừm, hiện tại bệnh nhân vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Chúng tôi sẽ theo dõi trong vòng vài tiếng, tình hình khả quan sẽ tiếp tục được trở về phòng và điều trị."

"Vâng, cảm ơn."

Cố Duật Hoành điều khiển xe đi tới, anh ta rất muốn nhìn Y Nguyệt một lần nên đã đề nghị vào thăm như bác sĩ không đồng ý. Anh đành gật đầu chờ đợi.