Tổng Tài Là Osin

Chương 27: Hôn Lễ






" Duật Duy, cháu thấy Trình Hy đâu không?" Bà Trình đi đến hỏi Từ Duật Duy. Sắp tới giờ rồi mà không thấy anh đâu cả.


" Nãy giờ cháu cũng đang tìm cậu ấy"


" Vậy cháu giúp bác đi tìm nó nhé, hôn lễ sắp bắt đầu mà không thấy chú rể thì còn ra thể thống gì nữa"


Theo lời bà, Từ Duật Duy đi tìm Trình Hy. Gọi điện mà anh không bắt máy.


" Phong Dục, cậu thấy Trình Hy đâu không?"


" Tôi không thấy"


Cái tên này... Cậu đâu phải là trẻ con nữa đâu chứ.


Duật Duy và Phong Dục đã đi tất cả các nơi mà anh có thể đến nhưng vẫn không thấy.


Anh có thể đi đến nơi có liên quan tới Hạ Ninh Dao...


Nhà kho...


" Phong Dục, tôi với cậu đi đến nhà kho xem sao"


" Được "


Hai người đi đến căn nhà kho, nơi mà cô và anh lần đầu gặp. Cửa nhà kho mở... Chứng tỏ anh có tới.


" Trình Hy..." Từ Duật Duy đi vào.






.... Trình Hy đang ngồi uống rượu sắc mặt không tốt tí nào.


" Giờ này sao cậu còn ở đây..."


Anh không nói gì, môi hơi nhếch lên.


" Trình Hy!"


Anh từ từ đứng dậy rồi đi ra ngoài.


" Đi"


Từ Duật Duy và Phong Dục nhìn nhau khó hiểu. Anh muốn người đến hộ tống sao...


" Duật Duy, cậu thích Bạch Tịnh đúng không" Trên xe anh bất chợt hỏi một câu.


" Gì cơ?" Từ Duật Duy đang lái xe theo kính chiếu hậu nhìn anh.


" Bây giờ vẫn còn kịp, nếu cậu thích Bạch Tịnh thì thay tôi làm chú rể đi" Trình Hy thản nhiên nói.


" Cậu bị điên rồi"


Duật Duy tăng tốc. Đúng là anh thích Bạch Tịnh nhưng cô không thích anh thì làm được gì. Dù sao cô ấy cũng cưới được người chồng cũng không "tệ" lắm thì nên cười chúc phúc cho cô ấy đi.


...


Đến hội trường, cũng may mà hoản lại được nửa giờ, vẫn chưa muộn.






" Trình Hy com đi đâu thế, tiểu Tịnh nãy giờ lo lắng lắm đấy" Bà Trình vui mừng chạy ra.


" Con đâu cần cô ta lo lắng " - Anh lạnh lùng lướt qua.


" Kính thưa quý vị , đã đến giờ lành, sau đây chúng tôi chính thức tiến hành buổi hôn lễ cho cậu Trình Hy và cô Bạch Tịnh" Người dẫn nói.


Vì là nhân vật lớn kết hôn, nên cả hội trường lớn bây giờ chật ních, phóng viên đã chiếm hơn nửa.


Người dẫn mời cô dâu lên đài.


Bạch Tịnh cùng cha bước vào lễ đường, từ từ tiến tới người đàn ông cô đã từng mong ước sẽ cùng mình đi đến cuối đời.


Anh đứng trên đó nhìn xuống, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đến chỉ số cao nhất.


Không lâu sau Bạch Tịnh cũng đã tới. Ông Bạch cầm tay con gái mình đặt vào tay Trình Hy.


" Trình Hy, ta giao con gái ta cho con, hãy chăm sóc nó thật tốt..."


Trình Hy không quan tâm lắm. Lớn rồi tự chăm sóc đi... Anh gật đầu 'bừa'


" Cô Bạch Tịnh, cô có đồng ý cùng cậu Trình Hy sau này sẽ cầm tay nhau đi đến cuối đời, cho dù có cãi vã hay trắc trở gì trong cuộc sống, cô cũng không buông tay mà cùng anh ta sống hạnh phúc?"


Bạch Tịnh cười nhẹ, không suy nghĩ gì nhiều mà trả lời ngay.


" Tôi đồng ý, sẽ cùng anh ấy đi đến hết quãng đời còn lại, cho dù có sinh ly tử biệt, tôi cũng không buông tay.."


Trình Hy nhíu mày.






" Cậu Trình Hy, cậu có đồng ý cùng cô Bạch Tịnh sau này sẽ cầm tay nhau đi đến cuối đời, cho dù có cãi vã hay trắc trở gì trong cuộc sống, cậu cũng không buông tay mà cùng cô ta sống hạnh phúc?"


" ... "


Cả hội trường im bặt đi. Các phóng viên thi nhau chụp hình.


Bà Trình ngồi ở dưới nhắc " Trình Hy"


Bạch Tịnh nhìn anh.


Trình Hy quay xuống khán đài. Tìm kiếm gì đó, bất giác dừng lại trên người một cô gái đang đứng trong góc phòng...


Đúng rồi... Chính là bóng dáng quen thuộc ấy... Hai ánh mắt giao nhau.


Là anh nhớ cô quá nên bị hoa mắt sao...?


" Cậu Trình Hy, cậu có đồng ý cùng cô Bạch Tịnh sau này sẽ cầm tay nhau đi đến cuối đời, cho dù có cãi vã hay trắc trở gì trong cuộc sống, cậu cũng không buông tay mà cùng cô ta sống hạnh phúc?" Người dẫn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.


Trình Hy hơi giật mình quay lại nhìn người dẫn rồi nhìn Bạch Tịnh. Cuối cùng lại nhìn xuống góc phòng ấy...


Không thấy cô ấy nữa. Đúng là anh bị hoa mắt thật rồi. Làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây được chứ...


Anh quay trở lại


" Tôi... Đồng ý "


Cả hội trường vỗ tay. Một người đem nhẫn cưới đến. Hai người mỗi người lấy một cái.


Đột nhiên bị hụt tay, chiếc nhẫn anh chuẩn bị đeo cho Bạch Tịnh bị rơi xuống.


Chưa kịp định thần, một cậu bé chạy đến nhặt rồi đưa cho anh.


" Chú đẹp trai làm rơi rồi..."