Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 9: 9: Cửa Hàng Cinderella




Sau khi hết mình với một đêm chỉ toàn bia rượu, Khưu Tịnh Y thức dậy với cơn đau kinh khủng tựa như có người dùng búa đục đẽo trên đầu.



Cô chạy vội vào nhà vệ sinh nôn ra toàn bộ những gì có trong bao tử, mất một lúc mới có thể tỉnh táo nhìn xung quanh, Lưu Mẫn quả là người bạn đáng tin tưởng, cô vậy mà an toàn về đến nhà không mất đi mẩu da thịt nào.

Khưu Tịnh Y cố nặn ra trong đầu những gì Lưu Mẫn đã nói, hình như hôm nay là ngày quán bar đó tuyển dụng đợt đầu tiên.



Lạc Thành nhiều mỹ nhân như vậy, người cần tiền cũng không phải mỗi mình cô, có lẽ nào phân vân cũng khiến tiền không cánh mà bay đi mất ?

_ Còn hai tiếng nữa...

Thở dài một hơi, Khưu Tịnh Y bước về phía tủ quần áo, dù cô có mở ra đóng lại thêm một ngàn lần nữa thì nó vẫn cứ trơ trọi ở đó chưa đến hai mươi món, toàn bộ đều là quần áo cơ bản để đi đường, cô cũng nhận ra lý do bản thân không được đánh giá cao trong buổi phỏng vấn lần trước ở Hoắc thị.

_ Mình đã thê thảm thế này rồi, hài.

__________oOo_________

Vay được của người hàng xóm mới tốt bụng năm trăm tệ, Khưu Tịnh Y vui vui vẻ vẻ bước đi trên đường phố sầm uất, quyết định tặng bản thân mình một bộ đồ thật đẹp.





Chỉ cần nhà tuyển dụng có ấn tượng tốt, sau đêm nay cô nhất định sẽ có tiền rồi.

Số tiền trong túi có hạn, Khưu Tịnh Y nhìn ngang dọc thế nào cũng thấy không an toàn với những cửa hàng đắt đỏ hai bên đường.



Cô cuối cùng dừng chân thở một chút, phát hiện từ lúc nào đứng trước cửa hàng quần áo nhỏ tên Cinderella.

“Là lọ lem sao ?”

Khưu Tịnh Y có ấn tượng tốt với cái tên này, có lẽ nó thực sự thích hợp với người như cô, chỉ là kết cục có lẽ không tốt đẹp đến thế.

_ Xin chào quý khách.

_ À không, tôi...


_ Chỗ chúng tôi luôn rộng cửa chào đón, quý khách có thể mặc thử để quay lại lần sau, không sao cả.

Có lẽ nhìn thấy nét khó xử trên mặt Khưu Tịnh Y nên người nhân viên liền tươi cười phóng khoáng chào mời khiến cô cũng hết cách chỉ biết bước vào lựa chọn.

Khưu Tịnh Y rất thích màu trắng, cuối quầy còn một bộ váy duy nhất, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, thực chất là tinh xảo một cách tinh tế.



Mọi người đều khen ngợi cô có mắt nhìn tốt, chiếc váy này là thiết kế độc nhất của chủ tiệm, không bán cho người có tiền, chỉ dành cho người có duyên.

_ Thật trùng hợp, chủ tiệm của chúng tôi cũng đang ở đây, quý khách đợi một chút.

Khưu Tịnh Y hồi hộp sờ vào từng chi tiết trên chiếc váy, quả thực rất bắt mắt, chỉ dựa vào điều này đã cảm thấy năm trăm tệ trong túi không tài nào dùng được nữa rồi.

“Cộp cộp cộp”

Tiếng giày cao gót chầm chậm vang lên, Khưu Tịnh Y quay lại nhìn thì phát hiện trước mặt người phụ nữ trung niên cả người toả ra loại khí chất đặc biệt.



Sự cung kính của mọi người xung quanh cho thấy người phụ nữ này chính là chủ cửa hàng, cũng là người đích thân thiết kế chiếc váy kia.

_ Xin chào, tôi là Lệ Nguyệt, tôi nghe nói cô rất thích chiếc váy này ?



_ Bà chủ Lệ, xin chào, tôi là Khưu Tịnh Y, thật lòng mà nói từ lúc nhìn thấy chiếc váy này thì tôi không còn muốn mặc thứ gì khác nữa.

Lệ Nguyệt chăm chú nhìn một lượt, phát hiện nữ nhân trước mặt là một tiểu tiên nữ, dung nhan khuynh thành lại sạch sẽ thiện lương không chút tì vết.



Chỉ là bộ dạng lôi thôi kia có chút không thích hợp, làm lu mờ đi thần thái bên trong.

_ Chiếc váy này không bán, chúng tôi dành nó cho người có duyên.



Tiểu mỹ nữ, hay là cô mặc thử đi ?


Khưu Tịnh Y ngượng ngùng không biết nên mở lời thế nào để từ chối, song cuối cùng vẫn bị đốc thúc vào phòng thử đồ.



Cầm chiếc váy trên tay một cách cẩn thận, Khưu Tịnh Y chầm chậm khoác lên mình.

Năm phút trôi qua.

Lệ Nguyệt bên ngoài chờ đợi, nhân viên hay khách hàng hiếu kì cũng lần lượt trông ngóng.




Tiếng rèm cửa khiến mọi người đều quay lại ngắm nhìn, Khưu Tịnh Y bước ra như bướm vừa rời kén, hoàn toàn khác với hình ảnh ban đầu.





Chiếc váy trắng trên người cô vừa vặn hoàn hảo từng centimet, tôn vinh toàn bộ ưu điểm trên cơ thể, nổi trội một cách bất ngờ.

Những người có mặt đều sững sờ, kể cả phụ nữ cũng bị thu hút bởi đường cong cơ thể của cô, Lệ Nguyệt gật gù tán thưởng.



Cuối cùng chiếc váy này cũng có chủ rồi.

_ Cô Khưu quả nhiên là dung nhan bất phàm, chiếc váy này tôi tặng cô.

_ Không được đâu bà chủ Lệ, tôi...

_ Không sao cả, cô trước tiên phải là công chúa thì mới có thể tìm thấy vương miện của mình.

Khưu Tịnh Y xúc động đến mức rơi lệ, ôm chầm lấy bà chủ Lệ, cô rối rít nói lời cảm ơn.



Năm trăm tệ cuối cùng cũng chẳng dùng đến nữa, cô có thể đi mua một bữa cơm ngon đãi mọi người.

__________oOo__________