Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 7: 7: Khưu Lục Giang Mắc Bệnh




Khưu Tịnh Y trở về nhà khi trời đã xế chiều.



Diệp Lam ra mở cửa nhìn thấy nét buồn trên mặt con gái liền không khỏi lo lắng, cứ sốt sắng vuốt ve mặt cô hỏi han :

_ Con gái tại sao mắt lại sưng húp thế này? Con đã khóc sao? Có người ăn hiếp con sao??

_ Mẹ đừng lo lắng, không sao đâu...

Những câu hỏi dồn dập liên tục khiến Khưu Tịnh Y cảm thấy nghẹt thở, tâm trạng của cô thể hiện trên mặt rõ ràng thế sao?

Cô nhẹ nhàng gỡ tay của Diệp Lam xuống khỏi mặt mình, gượng cười đầy mệt mỏi.

_ Con không ăn cơm tối, mọi người ăn đi.

Nói rồi Khưu Tịnh Y bỏ lên lầu để lại Diệp Lam đứng đó, bà thở dài một hơi, đôi mắt buồn bã nhìn theo bóng lưng của cô.

“Con gái...ba mẹ xin lỗi”



__________oOo__________

...

Đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc Khưu Tịnh Y chủ động gọi điện cho Lưu Mẫn, hai cô gái trẻ hiện tại đang cùng ngồi tại một quán nhậu ven đường.

_ Cạn ly\~\~



Khưu Tịnh Y hét lớn, cầm ly rượu nhỏ giơ lên ép Lưu Mẫn phải cụng ly với mình.



Lưu Mẫn cũng hưởng ứng theo chậm chạp cụng ly với cô nhưng không giống cô uống cạn toàn bộ mà chỉ nhấp một ít cho có.

Ánh mắt Lưu Mẫn nhìn Khưu Tịnh Y đầy ngờ vực.




Kể từ lúc gia đình gặp biến cố đến nay Khưu Tịnh Y chưa bao giờ có thể nở nổi một nụ cười chứ đừng nói đến việc vui vẻ ngồi ở một quán rượu như thế này.



Phản ứng kì hoặc bây giờ của cô, hẳn là đã gặp phải chuyện không mấy hay ho.

_ Cậu...ổn không?

Lưu Mẫn không nhịn nổi nữa liền buột miệng mở lời, ánh mắt trông chờ Khưu Tịnh Y.

_ Tớ...Lưu Mẫn, lúc nào cũng chỉ có cậu hiểu tớ, ở bên tớ.



Giá như cậu là đàn ông nhỉ? Tớ nhất định sẽ yêu cậu sống chết...

_ Đừng đùa nữa, cậu mà say là tớ đưa cậu về ngay lập tức đấy - Lưu Mẫn phì cười nhìn dáng vẻ châm chọc của Khưu Tịnh Y.


Bỗng nhiên Khưu Tịnh Y trở nên trầm mặc, cô cúi gầm mặt xuống một lúc lâu rồi ngước lên nhìn Lưu Mẫn, môi trái tim nở nụ cười viên mãn, khoé mắt tự nhiên cũng chảy ra hai hàng nước ấm nóng.



_ Tớ đã gặp lại Hoắc Thái Gia rồi, là người thật, là người sống sờ sờ trước mặt tớ.

Lưu Mẫn bất ngờ trợn tròn mắt nhìn Khưu Tịnh Y như thể không tin vào tai mình.

_ Làm thế nào lại...?

_ Tớ cũng bất ngờ lắm, anh ấy bây giờ là chủ tịch của Hoắc thị, cậu tin nổi không?

_ Wtf*? Hoắc thị cũng giấu giỏi thật đấy, hắn hoá ra lại là con trai của Hoắc Thái Hào?! Tớ cứ ngỡ là trùng hợp...

_ Rồi sao nữa?? Mau nói tớ nghe hai người đã nói gì??


Lưu Mẫn sốt ruột lay mạnh người Khưu Tịnh Y khiến cô bị chao đảo, gạt mạnh tay của Lưu Mẫn ra, Khưu Tịnh Y thống khổ nói :

_ Không có gì cả, tớ cần một công việc tốt, thế nào lại thử vận may ở Hoắc thị, thật là một ý tồi...

_ Cả đời này người tớ không muốn gặp lại nhất là anh ấy, thế nhưng ông trời thật biết cách trêu người, anh ấy vậy mà lại gặp tớ trong lúc tớ tồi tệ nhất...

_ Tớ đã van nài anh ấy cho tớ một công việc, chỉ thiếu việc quỳ gối cầu xin anh ấy trước mặt đông người.

_ Thế nhưng...đáp lại tớ chỉ là ánh mắt chán ghét hờ hững.



Trong mắt anh ấy, tớ luôn là đứa con gái tồi tệ, là đồ vô dụng..

_ Không thể nào...hắn ta vẫn còn ghi hận chuyện năm xưa?



Lưu Mẫn nhìn nét thống khổ của Khưu Tịnh Y cũng cảm thấy đau lòng, người con gái xinh đẹp thiện lương trước mặt cô như một minh chứng sống cho câu nói “hồng nhan bạc mệnh” mà nhân gian vẫn hay lưu truyền...

Khưu Tịnh Y không đáp Lưu Mẫn, cũng không còn uống rượu nữa.



Chuyện cô gặp lại Hoắc Thái Gia chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi, cô đã đeo chiếc mặt nạ bình thản này quá lâu rồi, bây giờ đương nhiên không còn kìm chế được cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng nữa.

Nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống, nhưng thay vì yếu đuối nức nở, Khưu Tịnh Y vẫn cố gắng mỉm cười nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy chua xót lạ thường...

_ Còn nữa, Mẫn Mẫn à, ba tớ nhập viện rồi.

_ Ông ấy bệnh tim, bấy lâu nay vẫn luôn âm thầm chữa trị, bây giờ gia đình tớ chẳng còn bao nhiêu tiền nữa...

_ Nếu ba có mệnh hệ gì, tớ cũng không nghĩ bản thân còn có thể sống tiếp nữa...

__________oOo__________