Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 62: 62: Anh Không Yêu Em




Lại một buổi sớm nữa trôi qua, Hoắc Thái Gia chậm chạp mở mắt, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba tiếng thật sự đã vắt kiệt sinh lực của hắn.

_ Anh dậy rồi.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.



Tại sao có thể như vậy nhỉ? Hắn điên rồi hay sao?

Hoắc Thái Gia đầu đau như búa bổ, hắn cố gắng tiếp tục nhắm mắt để bản thân nghỉ ngơi thêm một lúc.

_ Anh vẫn ngủ sao? Xem ra tôi đến hơi sớm rồi, lần sau sẽ đến vậy.

Soạt.

Hắn lập tức tung chăn ngồi dậy, mơ mơ màng màng thấy Khưu Tịnh Y với lấy túi xách chuẩn bị rời đi.



Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn từ lúc nào đã lao đến nắm chặt cổ tay cô, gắt gao kéo cô về phía mình.

Khưu Tịnh Y không kịp phòng bị đương nhiên sẽ nằm trọn trong vòng tay hắn.



Khoảng cách hiện tại của hai người thân mật đến thiếu chân thật, cô thậm chí còn nghe thấy nhịp tim của hắn bên tai mình nhịp nhàng bình ổn.

Nhưng mà cô nhớ hắn quá, cô biết trái tim mình chẳng thể ổn định mỗi khi đối diện với hắn, nhiều ngày trôi qua hình bóng người đàn ông này trong cô vẫn không hề bay biến.



Khưu Tịnh Y khép mi tận hưởng thời gian đang chậm rãi trôi qua, Hoắc Thái Gia cũng không nói gì, vòng tay rắn chắc cũng không nới lỏng dù chỉ một chút.

Khưu Tịnh Y biết, cô vẫn luôn yêu nam nhân này, hào quang quá khứ trong lòng vẫn chưa một lần dập tắt.





Cô không dám vòng tay qua eo hắn, chỉ yên lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu Khưu Tịnh Y mới có thể bình tĩnh trở lại, cô chủ động tách mình ra khỏi hắn.



Ánh mắt cô nhìn hắn như hằn thêm lớp sương mỏng, dấy lên trong hắn nhiều cảm xúc chẳng thể gọi tên.

_ Anh biết mọi thứ rồi đúng không? Biết cuộc sống của tôi bây giờ như thế nào rồi? - cô nghiêng đầu, miệng nhỏ mấp máy.



_ ...

Hoắc Thái Gia không trả lời.

Hắn biết chứ, hắn phát điên chết đi được.



Cô ở bên người đàn ông đó, vội vàng đến mức hành lý cũng chẳng màng đem theo.



Bây giờ trở về đây còn mang theo câu hỏi này, rốt cuộc còn muốn hắn phải chính miệng thừa nhận bản thân đã thua cuộc rồi mới khiến cô hài lòng hay sao?

_ Bỏ đi, dẫu sao anh cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ muốn trả anh chìa khoá nhà, đồng thời đem theo một số thứ thuộc về tôi.


Hoắc Thái Gia nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, lòng bàn tay đột nhiên trở nên lạnh lẽo.



Đây là kết quả mà hắn muốn sao? Không thuộc về nhau nữa, lần tạm biệt này là vĩnh viễn chia ly, hắn thật sự cam tâm sao?

_ Tôi...tôi...- hắn khó khăn thốt lên từng chữ.

Khưu Tịnh Y ngơ ngác nhìn hắn.



Cô hẳn đã im lặng một lúc, nhưng cuối cùng Hoắc Thái Gia vẫn không thể mở rộng lòng mình, lời muốn nói cư nhiên bị hắn chôn giấu sâu tận tâm can.

_ Vậy, tôi đi đây.

_ Hành lý đã xong rồi sao? - hắn hỏi trống không.

_ Đã xong từ sớm.



- Khưu Tịnh Y gật gù - tôi thấy may mắn vì mình chỉ có vài bộ quần áo, mọi thứ diễn ra rất nhanh và suôn sẻ.

_ Chỗ ở mới thế nào?

_ Tân Dực Hành vẫn còn nhà trống, tuy nhiên tôi vẫn muốn trở về nhà mẹ đẻ hơn, thật may vì anh ấy đồng ý.

Hoắc Thái Gia nhìn nụ cười dịu dàng của Khưu Tịnh Y mà lòng đau nhói, cô làm sao có thể trước mặt hắn lại mỉm cười khi nhắc đến tên người đàn ông nào khác.



Cô tại sao có thể trở mặt nhanh như vậy, trong khi hắn đã nỗ lực nhiều năm vẫn chẳng thể hoàn toàn quên đi?

_ Em yêu Tân Dực Hành rồi sao?

Hoắc Thái Gia nhất thời hồ đồ không kìm lòng được mà thốt ra câu hỏi ngay cả chính hắn cũng cho là ngu ngốc nhất trong đời.





Ngay sau đó hắn liền hối hận, chỉ là khi hắn vẫn chưa biết nên làm thế nào cho phải thì Khưu Tịnh Y đã trả lời.

_ Tân Dực Hành đối với tôi rất tốt, anh ấy vô cùng trân trọng tôi.

Hoắc Thái Gia thấy lòng mình chùn lại, cô chỉ cần một người đàn ông đối tốt với mình sao? Nếu cô biết hắn vì cô phải trải qua những gì, liệu cô có cảm động như cách mà cô đối với Tân Dực Hành hay không, Hoắc Thái Gia thật sự rất muốn biết.

_ Như vậy, em đã yêu hắn rồi sao?

_ Chuyện đó quan trọng sao? Tôi cũng gần ba mươi rồi, trời mưa cũng chỉ cần ô tốt, đi xa có người đón đưa, người ấy biết tôi thích gì và muốn gì, không xem thường xuất thân và bối cảnh của tôi, đối với tôi đã là một giấc mơ rất đẹp rồi.

_ Tại sao lại chọn bừa thứ tình cảm đơn phương vô vị như vậy? Không phải chọn người mình yêu và yêu mình sẽ tốt hơn sao? - hắn mất kiên nhẫn.

Khưu Tịnh Y nhẹ nhàng nhìn hắn, chỉ trong giây phút hai mắt chạm nhau, Hoắc Thái Gia cảm thấy linh hồn mình như vừa bị rút cạn.



Hắn có lẽ sẽ không thể quên, ngày hôm đó cô đã nói với hắn:

_ Thái Gia, anh không yêu em.

__________oOo___________


Trời mưa như trút nước.

Khưu Tịnh Y bước ra ngoài với một chiếc vali nhỏ, dáng vẻ cô rất vội khiến Tân Dực Hành có chút lo lắng.

_ Sao vậy, hắn ức hiếp em sao...

Lời còn chưa nói dứt Tân Dực Hành liền bị hành động tiếp theo của cô làm cho bất ngờ.

Khưu Tịnh Y không hiểu vì sao, khoảnh khắc cô nhìn thấy Tân Dực Hành đứng đó, trong màn mưa dày đặc không rõ dáng hình, cô lại thấy tường thành trong tim như bị tan vỡ không sót một mảnh, sự kiên định mà cô luôn cố bảo vệ phút chốc đã bị sụp đổ bởi một câu nói của hắn.

Cô chạy đến ôm chầm lấy eo Tân Dực Hành, siết chặt.



Giọng cô nức nở bên tai làm cho tiếng mưa dù cho lớn đến đâu cũng không lấn át được trái tim đang loạn nhịp của hắn.


_ Đúng vậy, tôi không ổn một chút nào hết, tôi sắp gục ngã rồi, oa oa oa...

Khưu Tịnh Y khóc lớn, Tân Dực Hành vụng về xoa xoa đầu cô, tay còn lại thì đỡ lấy lưng nhỏ của cô, giọng hắn dịu dàng trầm ấm:

_ Hiểu rồi hiểu rồi, có anh ở đây, chúng ta vào xe trước được không? Em ốm yếu như vậy, không chừng sẽ cảm mất.

Khưu Tịnh Y gật đầu, nước mắt hoà với nước mưa, thấm đẫm một góc áo của hắn.





Tân Dực Hành hôn nhẹ vào trán cô, từ nay hắn đều sẽ gánh vác mọi thứ thật tốt, chí ít, hắn sẽ không để cô vì Hoắc Thái Gia mà phiền lòng nữa.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi.

Hoắc Thái Gia đứng bên ban công cửa sổ, đôi mắt thất thần dõi theo cho đến khi đoàn người đã đi khuất.



Đầu óc hắn trống rỗng, hắn không biết nên vui hay buồn, ân hận hay nuối tiếc, dường như một khi đã ở trên đỉnh cao quá lâu, hắn không cách nào hạ mình được nữa.

Nước mắt chầm chậm lăn xuống đôi gò má của hắn, thanh âm cứ văng vẳng lại bên tai như người vẫn còn đang bên cạnh.

Không yêu sao? Nếu như cô nhìn ngắm cẩn thận một chút, nếu hắn bước chậm lại một chút, có lẽ Tân Dực Hành đã chẳng có cơ hội xen vào giữa hai người.

Khưu Tịnh Y không hay biết, trên người cô có gắn thiết bị nghe lén.



Hoắc Thái Gia đã làm điều đó, dù biết sau này chính hắn sẽ thấy hối hận.



Đúng vậy, không cần đợi đến sau này, những gì diễn ra hiện tại cũng đủ gặm nhấm trái tim hắn rồi.

Hắn nghe Tân Dực Hành nói ba chữ “anh ở đây”, từng tiếng nấc của cô sau đó khiến hắn bức bối đến khó thở.

Hắn cũng muốn nói với cô rằng, thật ra, hắn vẫn luôn ở đây, nhưng lời thật lòng như xát muối vào tim hắn, khiến vết thương cũ chưa lành đã lại thêm đau đớn.



Mọi thứ diễn ra giống như một giấc mơ, khiến hắn hoài niệm và lưu luyến, nhất thời phải bừng tỉnh liền có chút không quen.

Hắn tự cho là vậy, có lẽ hắn sẽ sớm thích nghi, giống như cái cách mà trước đây hắn đã từng.

Đúng vậy, hắn sẽ quên thôi, sẽ quên thôi...