Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 39: 39: Đầu Tư 2




Sau một ngày dài triền miên Khưu Tịnh Y phải tỉnh giấc cùng với nỗi ê chề thống khổ, hơn nữa cơ thể luôn ở trạng thái đau nhức.

Hoắc Thái Gia thì khác, hắn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, vòng tay siết lấy cô không khi nào buông lỏng.

Điều này thì có nghĩa lý gì? Khưu Tịnh Y nhìn hắn vùi đầu vào hõm vai mình mà chỉ biết cười khổ.



Dáng vẻ mùi mẫn sau hoan ái như một cặp đôi thực thụ này của hắn, cô thực sự nhận không nổi.

Hoắc Thái Gia khẽ động đậy, hắn nheo mắt nhìn cô, cười không thành tiếng.

_ Cô không có năng khiếu gì cả, muốn giả vờ ngủ cũng phải diễn cho giống chứ?

Khưu Tịnh Y lạnh lùng mở mắt, nhưng cô không nhìn hắn, không nói không rằng đứng dậy rời khỏi giường.

_ Gượm đã, xem nào, Tân thị đã đồng ý hợp tác cùng chúng ta.

Hoắc Thái Gia nói với chất giọng vui vẻ, hắn đứng dậy bước theo cô, đôi tay thô ráp vỗ nhẹ lên tấm lưng trần trắng nõn, hắn cúi đầu hôn vào làn tóc xoăn thơm ngát, hít nhẹ vài cái.

_ Chuyện này công cô Khưu lớn nhất, nói tôi biết cô thích gì, một căn nhà, một chiếc xe, hay một tủ đồ hiệu?

Khưu Tịnh Y giật mình.



Cô xoay lại đối diện với hắn, ánh mắt có hơi dè chừng.

_ Bất cứ thứ gì?

_ Đúng, bất cứ chuyện gì - Hắn vẫn nhắm mắt tận hưởng mùi hương thiếu nữ trên người cô.

Khưu Tịnh Y không giấu nổi vẻ hứng khởi, cô nắm lấy hai tay hắn, đôi mắt long lanh sáng rực.



_ Vậy...tôi muốn được tự do.



Hoắc Thái Gia, tôi muốn vô hiệu hoá hợp đồng đó.

Hoắc Thái Gia dừng lại, hắn đơ người nhìn cô, trong lòng có chút chán ghét.



Chuyện Tân thị đồng ý hợp tác là thật, nhưng hắn muốn vịn vào đó để mua vài món quà cho cô lại là câu chuyện khác.

_ Trừ chuyện đó ra, cái gì tôi cũng có thể cho cô.

Hắn độc ác phun ra mấy chữ trực tiếp đẩy Khưu Tịnh Y trở về địa ngục sâu hun hút.



Cứ nghĩ cô sẽ làm loạn, nào ngờ cô chỉ tỏ vẻ bất ngờ một chút, sau đó ánh mắt lại trở về trạng thái mơ hồ như cũ, tựa như không còn tí sức sống.

Khoé môi gượng gạo thốt lên ba chữ “tôi biết rồi” , Khưu Tịnh Y lại quay người rời đi.



Hoắc Thái Gia không cản bước chân của cô, hắn đợi đến khi khoảng cách giữa hai người đủ xa, nhịn không nổi tò mò mới lại lên tiếng.


_ Không phải trước đây cô luôn nói rất thích cuộc sống của công chúa sao? Bây giờ tôi cho cô, cô lại cứ vậy mà từ chối?

Khưu Tịnh Y nghe những lời từ miệng hắn nói ra mà cảm thấy tức cười, thật là hài hước làm sao khi chính người gây ra bất hạnh cho cô lại có thể nói chuyện một cách dõng dạc tự tin như thế.

_ Hoắc Gia còn nhớ đến chuyện trước đây sao? - cô mỉm cười thê lương, xem người trước mặt mình tựa như mây khói - thật là vinh hạnh cho tôi quá, nhưng mà, không biết là do tôi thay đổi hay do Hoắc Gia thay đổi mà những thứ ngài kể ở trên cái nào cũng không đúng.

_ Vậy cô muốn gì? - hắn mất kiên nhẫn hỏi.

_ Thứ tôi muốn ngài có thể cho được không? - cô nghiêm túc nhìn hắn, nói tiếp - Hoắc Gia, trước đây tôi không phải tự dưng muốn làm công chúa, mà bởi vì gặp anh, tôi mới thấy đó là cách duy nhất giúp tôi có thể ở bên hoàng tử.



Còn bây giờ, tôi chỉ muốn được tự do mà thôi.

Thấy dáng vẻ hắn do dự không đáp, Khưu Tịnh Y cũng không tiếp tục dây dưa.



Nếu hắn muốn trói buộc cô, vậy thì cứ để hắn chơi cho thoả thích, bởi cuối cùng thứ còn sót lại trong tay hắn cũng chỉ là một cái xác lạnh mà thôi.

Hoắc Thái Gia không phải không hiểu, nói đúng hơn thì hắn đang cố tình không hiểu.



Cô đứng đó thừa nhận tình cảm sâu đậm từng dành cho hắn, vậy mà hắn chẳng cảm nhận được gì ngoài một khoảng không lạnh đến nao lòng.

Hắn hít một hơi thật sâu cảm nhận từng luồng khí mới tràn vào phổi rồi lại thở hắt ra.




Cô đang muốn tình yêu của hắn hay đang muốn sự tự do không ràng buộc bởi hắn? Hay là cô muốn cả hai?

Thật ra, chỉ cần cô chủ động thẳng thắn với hắn, cứ việc nói bản thân không chịu được, cứ việc xoà vào lòng hắn một cách ngoan ngoãn thì tình yêu hay tự do đều là thứ không cần phải đem ra đàm phán, cô có thể một lúc đạt được cả hai...

Nghĩ đến đây Hoắc Thái Gia không khỏi rùng mình một cái, hắn bàng hoàng nhận ra tâm trí của mình đang mâu thuẫn dữ dội, yêu hận trong hắn dần trở nên không rõ ràng.



Hắn cứ ngây người một lúc, đến khi tâm trí bình ổn trở lại, có lẽ, trong vài ngày tới hắn cũng không nên gặp cô.

__________oOo_________

Hoắc Thái Gia còn chưa đến Hoắc thị đã chủ động kêu người chuyển đổi vị trí làm việc của Khưu Tịnh Y.



Trưởng phòng nhân sự ban đầu có chút bất ngờ với quyết định đột ngột của hắn, nhất thời cũng chẳng biết nên điều cô đi đâu nên đành mạo muội thăm hỏi ý tứ của hắn.



Vượt qua khả năng suy nghĩ của người kia, hắn đáp :

_ Trừ việc làm lao công thì cô ta làm gì cũng được, cách xa tôi một chút là được.

_ Thật sự...không cần xem xét năng lực của cô Khưu sao chủ tịch? - người kia vẫn cẩn thận hỏi tiếp.

Hắn trừng mắt một cái, trưởng phòng liền giật mình thu hồi lại lời nói của mình, vừa hay bên ngoài có tiếng gõ cửa liền thừa cơ hội chuồn đi mất.

_ Vào đi.




- Hoắc Thái Gia một tay chống cằm, một tay sử dụng máy tính, hờ hững đáp.

Nhận được sự ưng thuận của hắn người bên ngoài mới dám bước vào, hoá ra là A Thành.



Người tên A Thành này không chỉ là anh em tốt mà còn là thư kí riêng của hắn, về cơ bản mà nói, Hoắc Thái Gia không đủ tin tưởng đối với một người, cho nên hắn phân tán công việc của Phó thị thành nhiều mảnh ghép, mà trong đó A Thành nắm giữ vị trí quan trọng nhất.

_ Anh Gia, sáng sớm này Tân thị gửi thư tín qua phòng đối ngoại của chúng ta, nói rằng họ đồng ý hợp tác.


Hoắc Thái Gia gật đầu ra vẻ đã biết.



A Thành ấp úng một hồi, dáng vẻ của gã không giấu nổi Hoắc Thái Gia, mãi đến khi hắn đanh mặt lại hỏi có chuyện gì thì gã mới dám mở miệng.

_ Chuyện của chị Khưu, anh gọi em vào đây, lẽ nào là đã đuổi việc chị ấy rồi?

_ Không, chỉ là cho cô ta một công việc thích hợp thôi.



A Thành cảm thấy người đàn ông trước mặt tâm tư trùng trùng điệp điệp, giống như bảo vật nằm dưới đáy đại dương, hoàn mỹ và hữu thực, nhưng không bao giờ có thể khám phá.

Đi phía sau Hoắc Thái Gia mấy năm nay chứng kiến hắn tàn nhẫn ngắt đi biết bao bóng hồng rực rỡ, vậy mà lần này lại vì một nhành hoa dại mà lưu tâm.



Không biết Khưu Tịnh Y có nhận ra hay không, Hoắc Thái Gia đối với cô là một loại chấp mê bất ngộ, mu muội đến cực đoan.

A Thành suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, gấp gáp nói với Hoắc Thái Gia.

_ Anh Gia, Tân Dực Hành đó, hắn đích thân đi khảo sát hợp đồng.

_ Bảo Tô Hiệu chuẩn bị tiếp đón hắn chu đáo, hoặc giả chọn một người ưu tú của Hoắc thị...

_ Không phải, anh Gia, Tân Dực Hành muốn chị Khưu là người phụ trách.

A Thành vừa dứt lời, Hoắc Thái Gia ở phía đối diện thoáng chút giật mình, ngón tay trên bàn phím máy tính cũng trở nên cứng đờ không sao cử động được.

Cái tình huống gì đang diễn ra vậy? Hắn ngước mắt lên nhìn A Thành, giống như cần một lời khẳng định chắc chắn cho những gì hắn vừa nghe.

A Thành nhìn dáng vẻ của hắn như bị ma doạ, miễn cưỡng lặp lại câu nói của mình, sau đó còn bồi thêm mấy câu.

_ Anh Gia, có lẽ tay họ Tân kia đối với chị Khưu có hứng thú, hay là anh đối với chị dịu dàng một chút đi?

Rầm.

Hoắc Thái Gia đập mạnh một tay xuống bàn, dù cho sắc mặt hắn không có biểu lộ rõ ràng nhưng hành động vừa rồi đủ khiến A Thành sợ chết khiếp.

_ Câm miệng.

A Thành thật sự im lặng ngay sau đó, chỉ đợi Hoắc Thái Gia phất tay một cái, gã liền ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra khỏi cửa.