Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 34: 34: Lục Chính 2




Hôm nay Hoắc Thái Gia có cuộc họp cổ đông, có vẻ vẫn chưa giải quyết xong chuyện, khuôn mặt hắn đanh lại rất khó coi.



Khưu Tịnh Y dù ngồi cùng một chỗ cũng không tiện hỏi, chỉ thỉnh thoảng dự đoán tâm trạng qua từng đường nét trên mặt hắn.

_ Ngày mai là lễ khai trương khách sạn của Tân thị, tôi muốn cô cùng đi một chuyến.

_ Việc tôi phải làm là gì?

Hoắc Thái Gia đã suy nghĩ được một lúc, hắn quyết định nói ra kế hoạch của mình.



Đại loại không phải bất cứ tập đoàn lớn nào cũng đều mạnh tay chi trả, Hoắc thị kêu gọi đầu tư, Tân thị lại làm cao giá, hắn muốn cô đi cùng để thương thuyết.

Khưu Tịnh Y thấy cơ thể như trải qua một đợt rét lạnh, cô sững người một lúc, kiêng dè nhìn hắn.

_ Hoắc chủ tịch chơi chán rồi liền nóng vội muốn bán tôi sao?

Hoắc Thái Gia ngồi chễm chệ trên bàn làm việc, sắc mặt không có thay đổi, có chăng chỉ là động tác chậm lại một chút.

_ Xem ra cô cũng thức thời, đã vậy tôi cũng không cần phải giải thích.

Hắn có thể làm rất nhiều chuyện xấu, cô đều nhắm mắt làm ngơ.



Hôm nay thấy hắn dụng dã tâm lên người mình, cô tự cho đó là quả báo.



Trước đó đã gián tiếp dung túng cho hắn, thì đây là kết quả cô xứng đáng nhận được.

_ Tôi hiểu rồi.

Khưu Tịnh Y trả lời, hàng mi cong dài rũ xuống.





Hoắc Thái Gia nhướn mắt lên nhìn, trông thấy một màn u sầu thểu não, hắn chỉ nhếch môi một cái.

_ Đừng lo, tôi không chê cô bẩn.

Khưu Tịnh Y nghe tiếng dây thần kinh chịu đựng của mình đứt đoạn, nếu như đây không phải Hoắc thị, nếu như đó không phải người thừa kế, nếu như cô không phải còn gia đình và hắn có thế lực ngầm hậu thuẫn ở phía sau, cô nhất định sẽ một dao xiên chết hắn.

Tra nam cặn bã, hắn cũng xứng chê cô bẩn sao? Khiến cô thành ra thảm hại như ngày hôm nay, còn chẳng phải đều nhờ ơn hắn?

_ Cảm ơn.



Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đi.

Khưu Tịnh Y dù có chịu không nổi cũng phải ở lại đây với hắn, cô không còn cách nào khác, chí ít ở hiện tại là như vậy.

__________oOo__________

_ Khưu tiểu thư, thiếu gia đang đợi ở bên ngoài.

Giọng nói của Lương quản gia vang lên.



Khưu Tịnh Y mơ mơ màng màng nhìn chiếc váy mình đang mặc, cùng với phong cách trang điểm ngày hôm nay, cô như hoàn toàn biến thành một người khác.

Thật xinh đẹp, nhưng cũng rất ma mị, giống như thiên nga đen, mang đến cảm giác tội lỗi đầy quyến rũ.


_ Có vẻ như...tôi không còn là tôi nữa rồi.

Lương quản gia im lặng, một tay chắp sau lưng, một tay chìa ra trước mặt, dẫn dắt cô đến hướng của chiếc xe màu đen bóng bẩy đang chờ sẵn.

Cửa xe mở ra, Hoắc Thái Gia không nóng không lạnh, hắn nhìn một lượt từ trên xuống một lúc, mỉm cười khen ngợi.

_ Rất xinh đẹp.

_ Cảm ơn.

Khưu Tịnh Y bước vào trong, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.



Suốt cả chặng đường, cô chỉ im lặng ngồi một chỗ.

Đến nơi, Hoắc Thái Gia bước xuống trước, hắn xoay người lại, chìa một tay ra trước mặt cô, khẽ nghiêng đầu thay cho việc trò chuyện.

Hiểu ý hắn, Khưu Tịnh Y đặt một tay của mình lên trên.



Ngay khoảnh khắc đó, cô nghĩ mình vừa gặp phải ảo giác, hơi ấm từ bàn tay hắn toả ra truyền vào tay cô.



Hắn nắm tay cô đi phía trước, cô bước theo sau, trái tim cảm nhận sự dịu dàng không tên.

Khưu Tịnh Y biết mình ngu ngốc, nhưng chí ít là trong phút giây, cô vẫn giữ được lý trí của chính mình, đôi mắt rất nhanh trở về thần sắc điềm tĩnh như ban đầu.

Bữa tiệc diễn ra ngay sau đó, những người có mặt đều là giới thượng lưu trong xã hội, ai cũng cười cười nói nói, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mời chào đối phương những ly vang đỏ sẫm trên tay hòng bắt chuyện thiết lập mối quan hệ.

Hoắc Thái Gia đứng cạnh cô nhưng cách một khoảng vừa đủ an toàn, người ngoài không quen biết nhìn vào đều nghĩ cô cùng hắn không có chút can hệ.


Hắn không uống nhiều rượu, cũng không cố gắng gặp gỡ ai, thay vào đó hắn chỉ đứng yên một chỗ, những người khác sẽ làm việc đó.

Thay hắn tiếp rượu một số đối tác không quan trọng, Khưu Tịnh Y cố gắng không uống quá nhiều để giữ bản thân mình tỉnh táo.





Đang trò chuyện cùng một vị họ Dương, đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên rõ ràng, chủ nhân của nó đang bước về phía cô.

Tô Hiệu vẫy tay chào mọi người, khoé môi nở ra nụ cười kiều diễm.

_ Ồ, tôi tưởng Hoắc Gia không hộ tống hôn thê của mình, hoá ra là Tô tiểu thư có việc đến muộn.

Tô Hiệu thích thú vô cùng, hai má dần đỏ ửng, vui vẻ cụng một ly với họ Dương, sau đó khoác tay mình vào Hoắc Thái Gia đang đứng bên cạnh, nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

_ Quá lời rồi, chúng tôi vẫn chưa kết hôn đâu\~

Giọng Tô Hiệu trong trẻo, mắt môi cười tíu tít.



Khưu Tịnh Y lặng lẽ đứng quan sát, sự xuất hiện của Tô Hiệu khiến cho bọn họ quên mất sự hiện diện của cô.



Cô nhìn hai tay Tô Hiệu đan xen vào cánh tay Hoắc Thái Gia, lòng không chút gợn sóng, cô khẽ ngước mắt nhìn hắn.



Hắn vẫn chăm chú trò chuyện cùng họ Dương, cánh tay bất di bất dịch, cũng không có ý định chối từ hành động của Tô Hiệu, thỉnh thoảng còn lộ ra nét cười hiếm thấy trên gương mặt vốn dĩ luôn mang một vẻ lạnh lùng.


Khưu Tịnh Y bần thần đứng đó nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể nhân lúc không ai để ý đến mình mà trốn ra một góc, thưởng thức những món bánh tráng miệng tuyệt vời đặt trên bàn.

_ Tiểu Y?

Cô cắn một miếng tarte dâu đầu tiên, nhai ngấu nghiến, giật mình nghe thấy giọng nói quen thuộc.

_ Lục...Chính?

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Khưu Tịnh Y bị doạ đến suýt thì làm rơi miếng bánh trên tay xuống đất.



Cô luống cuống đáp lời người kia, rồi lại nhìn sâu vào đôi mắt đó.

_ Anh không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở một nơi như thế này.

Khưu Tịnh Y nhìn người trước mặt, nhất thời nhìn đến ngây ngốc, cảm giác đau lòng đan xen tội lỗi cuốn lấy trái tim cô, bóp chặt.


_ Em xin lỗi, Lục Chính...

Lục Chính có lẽ cũng không ngờ cô sẽ nói lời xin lỗi, hắn ngớ người một lúc, rồi thở dài.

_ Lúc nãy anh thấy em đi cùng Hoắc Gia, đừng nói với anh là chuyện chúng ta chia tay có dính líu đến người đó?

Cô cũng không muốn giấu diếm Lục Chính, đành gật đầu thay cho câu trả lời của mình.



__________oOo__________

Choang.

Tiếng thuỷ tinh vỡ dưới sảnh tiệc buffet khuấy đảo một màn náo động lớn, khiến tất cả mọi người dồn sự chú ý của mình vào đó.

_ Ôi trời, không biết là có chuyện gì...

Họ Dương nắm lấy tay của một nam phục vụ đang đi ngược đường bọn họ, gấp gáp hỏi có chuyện gì đã xảy ra.

Nam phục vụ e dè nhìn Hoắc Thái Gia đang đứng đó, sợ làm khách quý mất vui, nên chỉ nói vô cùng ngắn gọn.

_ Quý ngài không cần bận tâm, có vị khách say xỉn đang quấy rối quý cô nào đó, chúng tôi ngay lập tức đi giải quyết.

Hoắc Thái Gia nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của người kia mà lòng dấy lên một hồi khó chịu.



Hắn nhìn sang bên cạnh, rồi lại nhìn cả đại sảnh khiêu vũ này, đều không thấy Khưu Tịnh Y đâu.

Chết tiệt.



Hắn thầm mắng trong đầu.

_ Hoắc Gia, ngài đi đâu vậy?

Họ Dương cùng các quan khách nãy giờ vẫn luôn trò chuyện cùng hắn tò mò hỏi.



Hoắc Thái Gia không quay đầu lại, cả người tỏa ra hàn khí lạnh tanh, hắn nói.

_ Nhìn xem kẻ nào dám động vào người của tôi.