Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 18: 18: Giao Dịch 4




_ Hoắc tổng, tôi để tài liệu ở đây, tôi sẽ ra ngoài!

_ Đứng yên đó, không có sự cho phép của tôi không được phép bước ra ngoài.



Hoắc Thái Gia nhìn Khưu Tịnh Y vẫn còn đang do dự hết nhìn sang vị thư ký kia lại nhìn sang hắn ánh mắt van lơn cầu xin trong vô vọng.



_ Cô không phải nói vì tôi chuyện gì cũng có thể làm sao? Hừ, xem ra chỉ là trò vặt vãnh, tôi!

_ Được, tôi cởi.



Khưu Tịnh Y không muốn nghe câu trả lời của hắn mà phút chốc mất đi lý trí, cô chỉ không muốn lại bị hắn khước từ.



Ba trăm vạn tệ thật sự không thể kiếm nhanh đến thế, ngoài hắn ra cô không còn đường nào để bám víu!

Cộp.



Bước chân đầu tiên, Khưu Tịnh Y gỡ sợi dây chuyền bạc trên cổ rơi xuống đất.



Cộp.





Bước chân thứ hai, chiếc áo khoác bên ngoài cũng theo đó mà rơi xuống.



Cộp.



Bước chân thứ ba, lần này Khưu Tịnh Y gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi trắng trên người, để lộ ra ngoài làn da trắng muốt không tì vết cùng hõm xương quai xanh lộ liễu trên khuôn ngực đầy đặn thấp thoáng ẩn hiện phía sau lọn tóc mỏng cùng lớp nội y cùng màu da.



Cộp.



Khưu Tịnh Y chuẩn bị đặt tay lên phéc mơ tuya bên hông váy tennis sẵn sàng kéo xuống!

Tách.



Hoắc Thái Gia đột nhiên búng tay một cái, hắn liếc mắt nhìn sang thư ký đứng bên cạnh.



_ Bây giờ thì cô có thể ra ngoài rồi.



_ Hoắc tổng, tại sao!

_ Không ra ngoài, cô muốn ở lại nhìn chúng tôi ân ái sao?

Cô gái kia nghe vậy liền nóng mặt, quả thật từ ban nãy cô ta đã luôn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Khưu Tịnh Y, không ngờ cả thân thể cũng đồng thanh đồng thủ như vậy, đến cả phụ nữ cũng không thể rời mắt khỏi, huống hồ là Hoắc Thái Gia hắn là một người đàn ông đúng nghĩa.



_ Tôi hiểu rồi.



Khưu Tịnh Y có thể nghe tiếng đóng cửa sau lưng mình, lần này cô có thể chắc chắn sẽ chẳng ai dám bước vào nữa, cũng như gương mặt cô cũng không thể phơi bày ra bất cứ đâu nữa.



Thanh danh một đời xây dựng đến nay chính thức bị người đàn ông trước mặt phá huỷ trong một khắc.



_ Bước lại đây.



Hoắc Thái Gia vẫn ra vẻ ông chủ lớn một tiếng liền khiến Khưu Tịnh Y ngoan ngoãn bước về phía hắn.



Cô không biết bản thân đã đứng gần hắn như thế từ lúc nào, mùi nước hoa nam tính rõ ràng ngay sóng mũi vẫn không khiến cô tỉnh giấc, gương mặt vô hồn trước mặt hắn không buồn cũng không vui, giống như một cỗ máy robot được lập trình sẵn.





Chủ nhân bảo đi sẽ đi, đứng sẽ đứng, ngồi sẽ ngồi.



Vì chủ nhân của mình, mạng cũng có thể bán.



Vụt.



Cánh tay rắn chắc kéo Khưu Tịnh Y ngã xuống bàn, giấy tờ bút viết sớm trở thành một đống hỗn độn dưới sàn nhà, Khưu Tịnh Y vẫn không thay đổi ánh mắt, nhìn hắn như không nhìn hắn, cô giống như đang nhìn phía sau hắn thì hơn.



Hoắc Thái Gia nâng cằm cô, hắn chỉ hỏi “có hối hận không?”

Khưu Tịnh Y không trả lời, nước mắt chầm chầm lăn xuống nơi gò má.



Cô vốn đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.



Hoắc Thái Gia cắn nhẹ lên cổ cô một cái, rất nhanh đã để lại vết đỏ rõ ràng trên làn da trắng muốt.



Hắn vuốt ve cơ thể cô từ trên rồi lại từ từ chuyển xuống dưới, trên cổ lại sớm xuất hiện thêm một vài vết đỏ khác, nhưng Khưu Tịnh Y vẫn không chút động tĩnh.



Hắn khó chịu chau mày nhìn cô, sau đó đứng dậy chỉnh lại caravat của mình, nắm chặt cằm cô hướng về phía hắn.



_ Mau mặc lại quần áo, ở yên trong phòng đợi tôi tan làm, sau đó chúng ta sẽ đến nơi yên tĩnh để “làm việc”.




Khưu Tịnh Y, đêm nay là cơ hội cuối cùng của cô, hãy suy nghĩ cách làm tôi vui vẻ thoải mái, ba trăm vạn này ngoài kia không dễ kiếm đâu.





Hắn hừ lạnh một cái rồi trở về bàn làm việc tiếp tục chăm chú vào máy tính như thể chưa có chuyện gì xảy ra, như thể Khưu Tịnh Y trong phòng vốn không hề tồn tại.



Cô đứng dậy cúi người nhặt lấy chiếc áo sơ mi trên sàn nhà khoác vào người, tuy không biểu lộ ra biểu cảm gì nhưng gương mặt sớm đã thấm đẫm nước mắt.



Hoắc Thái Gia là người đàn ông mà cô không muốn kháng cự nhất, cũng là người mà cô không muốn gặp lại nhất.



Vì gặp lại sẽ trở nên vô lực không cách nào trốn thoát, cô không thể kháng cự, không thể từ chối, cũng không thể yêu hắn, càng không được hắn yêu thương.



Nhưng mà, nghèo đói quả thật khiến con người ta trở nên hèn mọn, cô cũng thấy bản thân dơ bẩn đến nhường nào, thấp kém đến nhường nào.



Đến cả bản thân cũng không thể dung thứ, lấy đâu ra tư cách yêu cầu hắn tôn trọng?

Đây là đạo lý mà cô hiểu rõ, cũng chính là thực tế vô cùng phũ phàng.



Chỉ cần qua đêm nay, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo cũ.



__________oOo__________