Thanh Di chỉ mới ốm nghén mà đã bị bắt nghỉ làm khiến cô không phục mà chống đối với hắn :
- Tại sao lại phải nghỉ ? Em đi làm được.
- Em có thai mà, đi làm không tốt.
- Không được, em muốn đi làm. Anh mà cấm em thì ra sofa ngủ nhá !
- Ra sofa cũng được, miễn là em ở nhà nghỉ ngơi.
Cô thật sự hết cách với Lục Đông Quân, bây giờ chỉ còn cách xuống nước năn nỉ hắn :
- Ay da, chồng ơi, nếu như ở nhà thì sẽ chán lắm. Em không chịu nổi đâu.!
- Em ở nhà dưỡng thai cho hết nghén rồi muốn đi chơi đâu thì đi._vừa nói hắn vừa xoa đầu cô.
- Không được, có phải anh chê em nên muốn tuyển cô thư kí chân dài khác không ? Vì vậy anh mới bắt em ở nhà..
- Em đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ không phải bội tình yêu của hai ta..
- Vậy để em đi làm đi.
Không để Lục Đông Quân trả lời thì Thanh Di lại nói tiếp :
- Em sẽ chỉ ngồi canh chùng anh thôi ! Không quấy rồi, không gây chuyện đâu.
- Được rồi, chỉ được nghỉ ngơi thôi, không làm việc ?
- Thành giao, em đi tắm đây.
Nằm ngâm mình trong nhà tắm, Thanh Di cảm thấy mừng thầm " đây là kết tinh giữa cô và hắn sao?", họ chỉ mới kết hôn hơn 1 tháng, như vậy có nhanh quá không ? Cô đang còn mân mê suy nghĩ thì Lục Đông Quân bước vào nhấc người Thanh Di khỏi bồn tắm :
- Tối rồi, không được ngâm người lâu..
- Ahhhh, anh buông em ra, em tự ra được...!!
Lục Đông Quân đặt cô đứng dậy rồi gõ trán cô một cái :
- Em cứ làm như chưa từng nhìn qua ấy !!!
- Để em tự làm, anh ra ngoài trước đi.
- Để anh.
Nói xong hắn lấy khăn tắm lau khô người cho cô rồi ra tủ lấy bộ đồ ngủ mặc vô cho cô. Sau khi tắm thì hắn bắt cô đi ngủ, còn hắn thì đi tắm. Thanh Di mặc dù không thích hắn chăm sóc cô kĩ như vậy nhưng cô không thể phủ nhận sự quan tâm Lục Đông Quân dành cho cô.
Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng, Lục Đông Quân thấy cô còn ngủ nên không đánh thức cô, hắn đang ăn sáng thì Thanh Di đã sửa soạn xong bước xuống bàn ăn :
- Anh quên đã hứa với em điều gì rồi sao ?
- Tại em đang ngủ nên anh không muốn đánh thức em thôi.
- Hừ, hôm nay ăn món gì vậy bác ?_cô hỏi bác quản gia.
- Món ăn bổ cho thai nhi, thưa thiếu phu nhân.
- Dạ vâng ạ.
Cả hai cùng ăn sáng, sau đó họ đến công ty, Thanh Di lưỡng lự không biết nói với Hi Văn như thế nào ? Gọi điện? Nhắn tin ? Hay hẹn gặp ? Đang phân vân thì Lục Đông Quân bước đến cúi xuống nói vào tai cô :
- Em đang làm gì thế ?
- À không có gì. Anh không làm việc sao ?
Hắn đưa ngón tay gõ vào trán cô rồi mới nói :
- Tới giờ ăn trưa rồi ! Đi ăn thôi !
- À ừm. Thời gian trôi qua nhanh quá.