Tổng Tài Là Em Trai Thất Lạc Của Tôi

CHƯƠNG 9: CẢM NHẬN




Trong cơn hôn mê, Lăng Y Bội như đang ở tại Khu vui chơi năm xưa mà cô lạc mất em trai_ Lăng Viễn Hàn .

"[Chị ơi, bắt em đi này.. Haha."

"Viễn Hàn, .."

"Hiha. Bắt em đi .."

"Đừng chạy nữa mà. Viễn Hàn."

"Chị ơi, em sợ lắm. Mau cứu em đi .."

"Viễn Hàn, đừng mà ..]"

Lăng Y Bội choàng tỉnh dậy sau những ký ức đó, tim cô đập càng mạnh hơn. Lữ Mộng Bình túc trực nhìn thấy cô tỉnh dậy nên không khỏi vui mừng ..

"Bội Bội, cậu tỉnh rồi. Cảm giác trong người thế nào? "

"Mộng Mộng, đây là đâu?"

"Chỗ này là Bệnh Viện, cậu bị ngất dọ vụ hỏa hạn hôm qua. Cậu còn nhớ không?"

Lăng Y Bội gật đầu thay cho câu trả lời, cô cố gắng ngồi dậy hỏi chuyện ..

"Sao cậu biết mà ở đây thế?"

"Chủ Tịch nhờ Bệnh Viện liên hệ với mình đấy."

"Cậu biết rồi?"

"Chuyện cậu quen biết với Chủ Tịch mình, sao lại không nói cho mình hả? Cậu không coi mình là bạn à?"

"Không có. Chỉ là mình và Anh ta chỉ là quan hệ hợp đồng với nhau thôi nên mình nghĩ không cần nói cho cậu biết cũng được ."

"Cậu đấy ... thật là.!"

Bác sĩ đến kiểm tra và xác nhận không còn gì đáng ngại thì Lữ Mộng Bình và Lăng Y Bội mới cùng trở về nhà. Tại tập đoàn Lâm Khởi, Lâm Quân Hạo đã nhờ Thư Ký Ôn điều tra lại vụ hỏa hạn ..

"Chủ tịch, đám người phóng hỏa đó dường như chỉ có xích mích với một trong các quan khách có mặt tại bữa tiệc nên mới có ý định phóng hỏa để đe dọa thôi. Tôi đã gửi thông tin đến bên Cảnh sát để họ làm việc tiếp theo rồi."

"Phía ngài Michael thế nào?"

"Ngài Michael không bị thương nặng nên đã đang điều dưỡng tại nhà rồi ạ. "

"OK."

Lâm Quân Hạo nhớ lại hình ảnh của Lăng Y Bội tối qua, hình dáng sợ lửa của cô rất giống với Y Y năm đó khiến Anh hoài nghi về thân phận của cô..

"Thư ký Ôn, cậu từng bảo thông tin trước 5 tuổi của cô Lăng là không thể điều tra được đúng không?"

"Đúng vậy ạ. "

"Cô ấy sợ lửa giống chị Y Y."

"Anh muốn nói cô ấy có thể là Y Y ?"

"Cậu cố gắng giúp tôi điều tra thêm thông tin của cô Lăng thêm một lần nữa, có gì thì báo sớm cho tôi."

"Vâng."

Tại nhà họ Lâm, ông Lâm đang nói chuyện riêng với Lăng Thiết về Lăng Y Bội .

"Anh giải thích sao với tôi đây? Tại sao năm xưa tôi đã kêu Anh phải trừ khử con bé rồi mà?"

"Xin lỗi, ông chủ. Chỉ vì năm đó con trai tôi rất yêu thương con bé nên tôi và Vợ hơi mềm lòng mà giữ lại .."

"Anh nghĩ chuyện năm đó nếu con bé biết được thì sẽ biết ơn hai người mà bỏ qua tất cả sao?"

"..."

Lâm Úc Thăng vốn đã từng là bạn bè thân với chủ gia tộc họ Phong_một gia tộc quyền lực từng thao túng nền kinh tế 18 năm trước. Nhưng chỉ vì một sự bất đồng quan điểm trong công việc mà ông đã lên kế hoạch ra tay phóng hỏa toàn bộ gia tộc họ Phong và chiếm đoạt tài sản đến hiện tại. Người thừa kế nhà họ Phong thời điểm đó_Phong Y Sương tưởng chừng như được cứu sống nhưng ông lại bắt Lăng Thiết hại luôn cả đứa trẻ 5 tuổi nhằm diệt cỏ tận gốc\, vậy mà giờ đây con bé lại còn sống với thân phận khác là Lăng Y Bội\, còn cùng với con trai Lâm Quân Hạo của ông đính hôn ..

"Vậy còn con trai của Anh đâu?"

"Thằng bé bị thất lạc sau 2 năm kể từ vụ đó, đến nay vẫn chưa có tin tức gì."

"Thế Anh định giấu con bé đó đến bao giờ?"

"Ông chủ, Bội Bội cũng đã không còn ký ức gì của vụ đó rồi. Giờ đây nó chỉ nghĩ mình họ Lăng thôi.."

"Anh nghĩ là con bé cả đời sẽ không nhớ được mình là ai à?"

"..."

Kể từ sau khi Lăng Y Bội xuất viện đến nay đã gần 1 tuần hơn nhưng không thấy Lâm Quân Hạo liên lạc, cô cảm thấy lạ nhưng vẫn lấy lại năng lượng làm việc chợt nhìn thấy Vũ Thành Huy từ xa là cô đã không vui ..

"Nghe nói lần trước cô nhập viện vì vụ hỏa hạn đó mà tôi chưa sắp xếp đến thăm ."

"Cảm ơn Anh đã quan tâm, tôi đã không sao rồi!"

"Vậy là tốt rồi!"

"Nếu Anh không còn gì khác thì có thể về ."

Lăng Y Bội tính trở lại làm việc thì Vũ Thành Huy nhắc đến Lâm Quân Hạo khiến cô khựng lại ..

"Mấy ngày nay Lâm Quân Hạo có liên lạc với cô không?"

"Anh hỏi để làm gì?"

"Vậy là Anh ta không nói cho cô rồi. "

"Có gì xin nói thẳng."

"Hôm qua, tôi thấy cậu ta đi ăn cùng một cô gái. Tôi cứ ngỡ người đó là cô, định đến chào hỏi nhưng phát hiện không phải. Thế mà hai người họ trông rất là thân thiết, không giống bạn bè bình thường.

Nghe Vũ Thành Huy nói vậy Lăng Y Bội im lặng nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại Vũ Thành Huy lại muốn xem cô sẽ có biểu cảm gì .

"Anh ấy là Chủ Tịch, đi gặp đối tác phải tạo thiện cảm với họ là điều dĩ nhiên. Anh không cần phải nói những điều đó với tôi. "

"[Cũng cứng rắn đấy.]"

Ngoài mặt tỏ ra không có gì nhưng bên trong Lăng Y Bội lại cảm nhận được sự đau nhói đó .

"[Mình và Anh ta đúng là ở hai thế giới khác nhau thật..]"