Nghe đến ba chữ “Người yêu cũ” thì Lâm Quân Hạo liền phanh thắng xe gấp, quay sang hỏi lại Lăng Y Bội không có biểu cảm gì ..
“Em nói người yêu cũ?”
“Đúng vậy”
“Sao Anh chưa nghe em nhắc đến?”
“Chỉ là bạn bè bình thường gặp nhau thôi, có gì để nhắc?”
Lâm Quân Hạo im lặng một hồi thì lên tiếng ..
“Vậy ngày mai Anh đi cùng em?”
“Không cần đâu. Anh cũng không quen biết gì người ta, đi cùng làm gì?!"
“Em không muốn Anh đi cùng?”
Lâm Quân Hạo hỏi lại một lần nữa thì Lăng Y Bội im lặng thay cho câu trả lời. Anh tiếp tục lái xe đến nhà, tới nơi Lăng Y Bội nhanh chóng xuống xe mà không nói gì thêm.
“[Có lẽ .. chúng ta không có duyên thật nhỉ, Lâm Quân Hạo!]”
Vũ Thành Huy được Phong Miên nhờ xác định lại thân phận của Lăng Y Bội nên đã ra lệnh cho Đinh Tuấn Khang_nhân viên mới của tập đoàn SK và cũng là bạn của cô. Phong Miên thì tìm đến nhà của Lăng Thiết ôn lại chuyện cũ ..
“Đã lâu không gặp, anh Lăng nhỉ?”
“Hơ? Cậu Phong?”
“Quả nhiên là anh vẫn còn nhớ tôi..!”
Hôm sau, Lăng Y Bội tìm đến chỗ hẹn với Đinh Tuấn Khang. Không ngờ lại là nơi hẹn hò năm xưa của cả hai ..
“Em tới rồi, mau ngồi đi.”
“Tôi không có nhiều thời gian, mong là có gì thì Anh cứ nói thẳng.”
“Đừng căng thẳng. Anh chỉ muốn hẹn em một bữa cơm thôi mà. “
“Dựa theo trí nhớ của tôi thì Anh không có tốt như vậy đâu nhở?”
Đinh Tuấn Khang nhìn Lăng Y Bội của hiện tại đúng là khác hơn nhiều rồi. Lăng Thiết đã cùng Phong Miên nói chuyện ở một nơi khác ..
“Anh sống cũng thản nhiên quá, sau khi đã chung tay hại chết cả một gia đình người khác như vậy.”
“Cậu Phong à, xin lỗi . Năm xưa tôi không nên vì mù quáng mà bắt tay hại cả nhà Phong Tổng. Tôi xin lỗi, cậu muốn tôi làm gì cũng được. Tôi xin cậu ..!”
“Tôi chỉ muốn biết cả Phong Gia ngoài tôi ra còn ai sống sót không?”
Nghe Phong Miên hỏi như vậy thì Lăng Thiết chợt giật mình, không thể tiết lộ chuyện của Lăng Y Bội ..
“Không ạ. “
“Anh chắc không? Anh nghĩ là tôi tới tìm Anh mà không chuẩn bị gì hết sao?”
....
“Nếu Anh nói thật, tôi sẽ tha thứ một phần lỗi của Anh. Còn không thì Anh và Vợ mình chờ ăn cơm tù được rồi đấy..”
....
“Tôi cho Anh 3 ngày suy nghĩ, sau thời gian đó tôi muốn nghe một câu trả lời chính xác .”
Lăng Thiết đang nghĩ rằng Phong Miên có thể đã biết về việc của Lăng Y Bội nên đã báo cáo lại tình hình cho Lâm Úc Thăng . Lăng Y Bội vẫn đang cùng ăn với Đinh Tuấn Khang thì chợt thấy Lâm Quân Hạo cùng Liễu Hân Như và gia đình đến dùng bữa. Ánh mắt Lâm Quân Hạo dừng ở Lăng Y Bội và Đinh Tuấn Khang đi cùng nên đã một chân đến chào hỏi ..
“Em cũng ở đây à?”
“Anh là .. Bội Bội, em quen à?”
“Anh là Đinh Tuấn Khang đúng không? Tôi là Lâm Quân Hạo, là người ..”
“Ông chủ của em.”
Lăng Y Bội cắt ngang lời giới thiệu đó khiến Lâm Quân Hạo khó chịu trong lòng, Đinh Tuấn Khang tin lời giới thiệu đó mà tiếp lời ..
“À. Cảm ơn Anh đã luôn chiếu cố cho Bội Bội.”
“Không sao đâu. Ông chủ, hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Anh đừng để gia đình của mình đợi!”
“Được. Làm phiền rồi!”
Liễu Hân Như nhìn tình hình như vậy cũng đoán được. Lâm Quân Hạo kết thúc lời chào quay lưng rời đi, Lăng Y Bội cảm thấy lòng mình thật khó chịu nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Đinh Tuấn Khang nhìn cô hơi lạ nên đã hỏi thăm ..
“Em không sao chứ?”
“Không có gì.”
“Nhưng mà Ông chủ em là Lâm Quân Hạo, vậy em cũng đang làm ở Tập Đoàn Lâm Khởi à?”
“Có thể coi là vậy .”
“À đúng rồi. Hình xăm trên vai phải của em vẫn còn chứ?”
Lăng Y Bội chợt dừng thao tác, cảm giác khó hiểu khi Đinh Tuấn Khang hỏi về hình xăm đó ..
“Anh có ý gì?”
“Em đừng hiểu lầm. Bởi vì Anh đã từng nhìn thấy có người có hình xăm rất giống em, Anh nghĩ có lẽ là người nhà với em cũng nên.”
“Anh thấy ở đâu?”
“Khi Anh còn ở nước ngoài du học.”
Lăng Y Bội thất vọng vì người đó không ở trong nước, Đinh Tuấn Khang nói thêm ..
“Hình xăm của em vốn đã rất đặc biệt, vậy sao em không thử tra về xuất thân của nó? Biết đâu, em có thể tìm lại được gia đình thật sự của mình thì sao?”
Nghe Đinh Tuấn Khang nói như vậy tạo cho Lăng Y Bội có một hy vọng tìm kiếm gia đình thật sự của mình. Trong phòng ăn, Lâm Quân Hạo vẫn không ngừng nghĩ về lời nói của Lăng Y Bội trước người yêu cũ của cô như vậy, chợt Ba của Lâm Quân Hạo lên tiếng ..
“Quân Hạo à, chuyện con và Hân Như đã có câu trả lời cho Bà ngoại chưa?”
“Ba hỏi làm gì?”
“Ta mong là con suy nghĩ cho thật kỹ. Bà cũng đã có tuổi, không chịu được kích động nữa .”
“Con tự có quyết định.”
Liễu Hân Như giả vờ dịu dàng mà lên tiếng ..
“Em xin lỗi. Bà ngoại có thể chỉ là nói đùa thôi, để em về nói chuyện lại với Bà. Anh đừng áp lực quá!”
“Chẳng phải em cũng mong Anh cưới em sao?”
“Em..."
Liễu Hân Như giả vờ như uất ức khiến Mẹ của Lâm Quân Hạo nhẹ lòng mà an ủi. Sau khi đi ăn cùng Lăng Y Bội, Đinh Tuấn Khang đã đến tập đoàn SK báo cáo lại ..
“Vũ Tổng. Đã xác định được rồi!”
“Tốt”.