Lâm Quân Hạo và Lăng Y Bội cùng nhau đi chơi hết một ngày, trở về khách sạn thì đã có Thư Ký Ôn đợi sẵn ..
"Chủ Tịch, cô Liễu đã về nước trước rồi ạ!"
"Tôi biết rồi. Cậu hãy đặt vé máy bay về sắp tới đi."
"Vâng."
"Anh đuổi cô ấy về à?"
"Không có. Chắc là cô ấy có việc nên về gấp thôi."
Trên máy bay về nước, Liễu Hân Như đã luôn suy nghĩ về Lăng Y Bội. Sau khi biết Lăng Viễn Hàn đã mất, Lý Ngọc đã không ăn không ngủ ba ngày liền, Lăng Thiết cũng lo lắng theo.
"Bà à, đã 3 ngày bà không ăn uống gì rồi. Mau ăn một ít đi!"
"Con trai đã mất rồi, tôi làm sao có tâm trạng ăn nổi đây?"
"Năm đó thất lạc, tôi vẫn không biết làm sao thằng bé về lại Lâm gia và lý do mất là gì. Đợi tôi tìm cơ hội, sẽ hỏi lại Ông chủ."
"Hỏi thì có ích gì? Viễn Hàn có thể sống lại sao?"
Hai ông bà Lăng Thiết và Lý Ngọc cứ tiếp tục buồn rầu, vốn đã khó có con nên khi có Lăng Viễn Hàn và Lăng Y Bội thì cũng được hạnh phúc một thời gian. Vậy mà giờ đây một người mất, một người thì vì mối thù năm xưa nên ngại đối mặt nhau. Vài ngày sau, Lăng Y Bội và Lâm Quân Hạo cũng về nước ..
"Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước nhé!"
"Ohh."
"Thật ra, cô Liễu cũng không có ý xấu. Anh đừng trách lỗi cô ấy, cũng vì cô ấy quá thích Anh nên mới làm việc như vậy thôi."
"Anh biết rồi, em đừng lo. "
Lăng Thiết đã ở trước nhà đợi Lăng Y Bội thì nhìn thấy xe Lâm Quân Hạo đưa cô về. .
"Em nghỉ ngơi sớm đấy, có gì Anh sẽ gọi."
"Em biết rồi. Anh về cẩn thận!"
Sau khi Lâm Quân Hạo rời đi thì Lăng Thiết mới xuất hiện trước Lăng Y Bội ..
"Bội Bội."
"Ba?"
Lăng Y Bội mời ông vào nhà nói chuyện. Dù gì cũng là Ba Mẹ nuôi dưỡng lớn nên cô cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc hai người họ ..
"Ba, sao Ba tới mà không gọi con trước?"
"Ta đến để xin lỗi con. Là do ta không đúng đã lợi dụng con, là do ta ham mê cờ bạc nên đã nói dối con đưa tiền.. Ta xin lỗi, Bội Bội."
"Ba. Đã là chuyện quá khứ rồi, Ba không cần để trong lòng đâu. Mẹ thế nào rồi ạ?"
"Mẹ vẫn khỏe, hôm nay ta tới là để nói với con một việc."
"Việc gì ạ?"
Lăng Thiết cũng suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói việc của Lăng Viễn Hàn cho Lăng Y Bội .
"Viễn Hàn .. đã qua đời rồi!"
"Sao ạ?"
"Ba Mẹ cũng vừa mới nhận được tin gần đây thôi, nên là ta tới để báo cho con. Việc thất lạc năm đó vốn không hẳn là lỗi của con nên con cũng đừng để trong lòng, có biết chưa?"
"Con ... Em ấy, là con có lỗi với Viễn Hàn. "
"Giờ Ba Mẹ cũng chỉ còn lại mình con thôi, nên lâu lâu hãy nhớ về thăm nhà nhé! Ba Mẹ vẫn đợi con!"
Trong lòng Lăng Y Bội vẫn chưa nghĩ được là em trai cô lại mất, Lăng Thiết vẫn chưa đủ can đảm để nói sự thật về thân phận của Lăng Viễn Hàn cho cô, thiết nghĩ nên đợi thêm một thời gian. Lâm Quân Hạo vì công tác nên đã lỡ ngày giỗ của em trai mình nên hôm nay Anh đã tới mộ thăm Lâm Quân Hằng.
"Quân Hằng, anh tới thăm em đây. Ngày giỗ của em trùng với lịch công tác của Anh nên đã không tới cùng Ba Mẹ ngày đó, xin lỗi em nhé. Cũng đã được một thời gian khá lâu từ khi em hiến tim cho Anh rồi, hai anh em chúng ta tuy thất lạc từ nhỏ nhưng khi gặp lại như tâm linh tương thông. Chắc đây là tình cảm của cặp song sinh mới có mà người ta hay nói nhỉ?"
Trên bia mộ Lâm Quân Hằng vẫn mãi là hình ảnh cậu bé tươi cười đó ..
"À, Anh nói cho em biết một việc. Anh đã có Vợ sắp cưới rồi đấy, cô ấy tên là Lăng Y Bội. Một cô gái rất tốt, sau này Anh sẽ dẫn cô ấy đến gặp em, nhất định em sẽ thích cô ấy."
Thăm hỏi một hồi thì Lâm Quân Hạo cũng trở ra, nhận được tin nhắn công việc từ Thư Ký Ôn nên vội trở về. Lúc này, tại phòng họp của Lâm Khởi đã có cổ đông góp mặt ngay cả Tần Thế Kiệt ..
"Chủ Tịch, dự án mới của chúng ta đã được người của Vũ Thành Huy thâu mua lại rồi. Chúng ta không thể thương lượng được thêm với người phụ trách bên đó. "
"Chuẩn bị phương án 2. "
"Vâng."
Cùng một thời điểm, Vũ Thành Huy đang có một cuộc gặp bí mật với một người ..
"Chào cậu, cậu chắc là Vũ Tổng đó?"
"Vâng. Chú là .. Phong Miên?"
"Đúng vậy."
Trong quá trình làm việc, Lăng Y Bội lại không tập trung vì mãi nghĩ đến việc của Lăng Viễn Hàn nên đã làm rơi vỡ chén nĩa rất nhiều khiến Quản lý nhà hàng khiển trách. Nhận được tin nhắn từ Lâm Quân Hạo nên cô vội ra ngoài ..
"Không phải Anh còn trong giờ làm việc sao?"
"Anh tới thăm em. Có phải vẫn còn nghĩ về việc của em trai?"
"Sao Anh biết?"
"Lữ Mộng Bình có nói cho Anh biết, cô ấy vì lo cho em nên nhờ Anh đến xem. "
Lăng Y Bội chợt suy nghĩ lại đúng là cô đã khiến cho Lữ Mộng Bình lo lắng mà không thể hiện ra ngoài.
"Anh biết tin tức về em trai tới đột ngột nên em chưa có tiếp nhận kịp, nhưng hãy nghĩ theo một hướng khác là cậu ấy vẫn theo dõi em và gia đình ở đâu đó trên thiên đàng thì sao? "
...
"Anh đoán chắc cậu ấy không muốn thấy em buồn như vậy đâu, em phải mạnh mẽ sống tiếp phần của cậu ấy thì cậu ấy mới an nghỉ được, đúng không?"
"Cảm ơn Anh đã cất công tới an ủi em nhé!"
"Vợ chưa cưới của Anh đang buồn thì dù mưa giông bão táp Anh cũng phải vượt qua để đến bên cạnh an ủi chứ!"
Lăng Y Bội cười mỉm vì hành động của Anh, và thầm nghĩ phải sống tốt thay cả phần của Lăng Viễn Hàn. Lâm Quân Hạo cũng yên tâm khi thấy được nụ cười từ cô.