Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 944




Chương 951

Phan Kiều Như đỏ mặt, trong lòng cô ta vô cùng xấu hổ. Cô ta cố gắng cắn chặt môi mình, cố kìm nén không để mình kêu lên thành tiếng.

Người đàn ông cũng lười phản ứng với cô ta, tự cởi quần mình ra rồi mạnh mẽ tự thân vận động.

Phan Kiều Như lập tức đau đến mức thét lên…

Bên kia, Lý Thành ngồi trong phòng làm việc của Lâm Minh, hai chân bắt chéo, cũng không hề có vẻ căng thẳng.

“Haizz… Tổng giám đốc Quân! Anh nói xem, anh làm như vậy có quá độc ác không?”

“Không phải ý nghĩ này do anh đưa ra à?” Lâm Minh nhíu mày nhìn Lý Thành. Có thể hai người không đánh nhau thì không quen biết, cũng có thể vì một lý do nào khác, nhưng anh phải thừa nhận là Lý Thành rất phù hợp với khẩu vị của anh Những người nghèo khác, ai thấy anh mà không a dua nịnh nọt, không ngờ Lý Thành lại có thể bình Tĩnh, thong dong như vậy.

Lý Thành bĩu môi: “Nói vậy cũng đúng! Nhưng tôi còn tưởng là anh vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, đau lòng không nố ra tay đấy!”

“Tại sao tôi phải đau lòng vì cô ta?”

“Bên ngoài đều nói là anh và con gái nhà họ Phan có quan hệ với nhau mà, không đúng à?”

“Ai nói vậy?” Lâm Minh nhíu mày. Nếu lời như vậy mà truyền vào tai Lê Nhược Vũ, không biết lại ồn ào, xảy ra chuyện quái quỷ gì đây! Thật đáng ghét!

Lý Thành vuốt tay: “Tôi quên rồi! Dù sao cuộc sống của những kẻ nhiều tiền như các người đều kỳ quái, muôn hình vạn trạng, chuyện gì không thể xảy rat”

‘Trán Lâm Minh giật giật, anh cũng lười quan tâm đến những lời không đáng tin cậy của anh ta: “Nhược Vũ và đứa bé là ranh giới cuối cùng của ôi. Cô ta dám ra tay với bọn họ, tất nhiên cô ta cũng phải trả giá tương xứng”

“Vậy bước kế tiếp là gì? Cứ như vậ sao?”

Lâm Minh vuốt tay, nhíu mày nhìn Lý Thanh Hình như anh ta lại có ý tưởng quái quỷ gì rồi!

“Nhưng mà e rằng lý tưởng này thật sự quá đáng!” Lý Thành nhíu mày lắc đầu, giống như đột nhiên lương tâm trỗi dậy.

là xong rồi “Để cô ta nghiện ma túy, sau đó đưa cô ta đến nước Mỹ, vứt vào khu vực hỗn loạn nhất, sau này để cô ta tự sống tự chết đi!” Lâm Minh xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng nói một cách lạnh nhạt giống như đang nói về một chuyện hết sức bình thường vậy.

‘Trán Lý Thành giật giật. Đúng là không nên trêu chọc một người đàn ông như Lâm Minh!

Dính vào ma túy, lại còn vào những chỗ hỗn loạn kia, chậc chậc chậc… Dùng mông cũng có thể nghĩ ra kết quả là gì!

Kể từ khi Hạ Ly quay về nhà, cô bé không muốn rời khỏi Lê Nhược Vũ. Mặc kệ Lê Nhược Vũ đang làm gì, ở đâu, cô bé cũng lon ton chạy theo sau mông, có vẻ lần trước cô bé bị dọa sợ khủng khiếp. Lê Nhược Vũ cũng rất đau lòng vì Hạ Ly, mấy ngày rồi cô không ra khỏi cửa mà chỉ ở nhà với cô bé.

Cả ngày ở nhà với Hòa Phong và Lâm Chí Linh, nấu cơm cho con rồi chơi trò chơi với mấy đứa bé, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Trong mấy ngày đó, cô còn đến bệnh viện thăm Hoàng Ánh.

Hoàng Ánh cũng không có bệnh gì nặng, không bao lâu sẽ khỏe hắn thôi, nhưng bà cũng không muốn về nhà rồi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, vì vậy bà dứt khoát ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa Lê Nhược Vũ vừa dẫn ba đứa bé tới là Hoàng Ánh lập tức vui vẻ quên trời quên đất, nhanh chóng bước xuống giường, đi đến trước mặt ba đứa bé và liên tiếp hỏi thăm, có vẻ thật lòng yêu thích mấy đứa bé này. Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, tiện tay gọt một quả táo.