Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 915




Chương 922

“Làm sao tôi biết được, anh tìm sai chỗ rồi?”

Người đàn ông tiến lên phía trước, chuẩn bị đóng cửa lại, bọn họ đang yên đang lành chơi bài, tự nhiên lại xuất hiện tên này.

Lâm Minh giữ tay người đàn ông kia lại, xoay tay một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, người đàn ông kêu cha gọi mẹ ầm lên: “Đau, đau, đau!

Đám côn đồ ở đăng sau xông lên, Lâm Minh mím môi, bình thản quét mắt qua, ánh mắt hung hăng rất đáng sợ, dường như khiến người ta bị áp lực rất lớn, nhất thời những tên côn đồ kia bị Lâm Minh dọa cho đứng im.

Đứng tại chỗ nhìn nhau không dám xông lên nữa. “Lê Nhược Vũ ở đâu?” Lâm Minh giật giật khóe môi, hỏi bọn họ lại lần nữa.

“Ngây ra ở đấy làm gì? Anh ta chỉ có một mình, mấy người sợ cái gì hả?” Trong đám người đó, không biết có ai lên tiếng nhắc nhở, mấy người đàn ông đó bỗng nhiên tỉnh ra, đúng rồi!

Bọn họ đông như vậy, còn Lâm Minh rõ ràng chỉ có một mình, sợ hắn làm gì chứ?

Vừa mới chuẩn bị xông tới, chưa kịp chạm vào tay áo Lâm Minh, anh đã cười kinh thường rồi vung tay lên đấm cho anh ta một cái, dáng đánh đẹp trai kinh người, nghiêng người qua một bên, thoáng cái đã thấy bốn, năm vệ sĩ mặc vest đen đi vào, số lượng không nhiều nhưng mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đánh đám côn đồ này thì thừa sức.

“Ai thuê chúng mày làm chuyện này?” Đúng như dự đoán, mới đánh một lúc, đám côn đồ kia đều bị hạ gục hết, năm trên đất gào khóc thảm thiết, Lâm Minh nhướng mày, nhìn một lượt đám côn đồ, nhưng lại không nhìn thấy người mà anh suy đoán…

Những tên côn đồ này không trả lời, Phan Kiều Như cho bọn chúng không ít tiền, nếu như nói ra thì sợ không lấy được một đồng nào, còn bị đánh uổng một trận, kiên quyết mím chặt môi, không dám nhìn thẳng.

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi tìm thấy bà chủ rồi, bà chủ ở bên trong đó, nhưng cửa phòng bị khóa lại rồi”

“Đá văng!” Lâm Minh không do dự chút nào, anh muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, nếu như Lê Nhược Vũ thiếu mất một sợi lông tơ nào, anh tuyệt đối không tha cho tất cả những người nào nhúng †ay vào chuyện ngày hôm nay!

“Vâng!” Vệ sĩ gật đầu, Lâm Minh không quan tâm đến đám côn đồ kia nữa, nhanh chân đi lên Tầng.

Trong phòng có một người đàn ông để trần nửa người trên? Mắt Lâm Minh tối sầm lại, giơ tay lên chính là có một quyền hạ xuống, hung hăng đánh lên mặt anh ta một cái, Lý Thành hít một hơi khí lạnh, đau đến không nói ra lời.

“Lâm Minh!” Giọng của Lê Nhược Vũ không kìm được mừng rỡ, nhào cả người vào lồng ngực Lâm Minh, ôm chặt lấy anh, Lâm Minh quả nhiên đến thật rồi! Anh ấy thực sự tìm được cô rồi!

“Đệt!” Lý Thành nhỏ giọng mắng một tiếng, lúc này Lê Nhược Vũ mới phản ứng lại còn có người khác, lúng túng buông lỏng tay ra, nhìn Lý Thành, trên mặt anh ta bị Lâm Minh đấm cho một quả nối lên mảng xanh tím, nhưng vẫn có mấy phần đẹp trai, Lê Nhược Vũ hơi áy náy: “Thật ngại quá..”

Đột nhiên Lâm Minh chẳng hiếu có chuyện gì, tại sao Lê Nhược Vũ lại đối với kẻ bắt cóc cô như vậy, dáng vẻ cứ như cô định xin lỗi chính người có ý đồ đen tối với cô.