Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 886




Chương 893

“Em xin lỗi, Nhược Vũ” Giọng Lê Minh Nguyệt như đang khóc, cô ấy nói xin lỗi. Hai người ngồi xuống ghế cạnh tường.

“Em đưa chị đi bôi thuốc đã nhé” Lê Minh Nguyệt rất lo lắng.

Nhưng Lê Nhược Vũ lại nhẹ nhàng lắc đầu, đặt đầu Lê Minh Nguyệt lên vai mình, cảm thấy xót xa: “Không vội, muốn khóc thì hãy khóc đi, chị biết em rất ấm ức”

Lê Minh Nguyệt khit mũi dựa vào vai Lê Nhược Vũ, cố gắng ngăn dòng nước mắt sắp trào ra: “Không được, chuyện này quá mất mặt. Hay là đi bồi thuốc trước đi, nếu không để Lâm Minh biết được, nhất định sẽ giết chết em”

Lê Nhược Vũ bị lời Lê Minh Nguyệt chọc cười, Lâm Minh có tàn bạo như vậy không?

“Khoa trương như vậy à Lê Minh Nguyệt vội vàng gật đầu, đặt tay lên cố mình: “Đương nhiên, chị không biết đâu, Lâm Minh quả thực coi chị là mạng sống của anh ấy”

Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng mím môi. Đúng vậy, Lâm Minh bá đạo và ghen tuông là vì quá quan tâm đến cô, cô nên giải thích cho anh hiểu rõ.

“Nhược Vũ?”

“Hả? Sao vậy?”

“Không sao, chị còn không mau lấy thuốc.” Lê Minh Nguyệt lau đi giọt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, lập tức như lấy lại sức sống, đôi mắt to vì vừa khóc nhìn trong suốt như bầu trời đã rửa sạch, tất cả những điều phiền lòng đều có thể được tiêu tan.

Lê Nhược Vũ nhìn Lê Minh Nguyệt có chút xúc động, nếu như cô cũng có thể lạc quan tích cực như Lê Minh Nguyệt thì tốt rồi.

Có điều chuyện nhà Lê Minh Nguyệt e rằng phải cùng thảo luận với Hà Duy Hùng, nghĩ thật kỹ ra cách giải quyết. Mẹ Lê quá nông cạn, nếu đưa cho bà ta thì giải quyết cũng không khó, chỉ sợ là bà ta không biết thỏa mãn, đã có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần tiếp theo.

Trước đây Lê Hải Thiên dường như cũng như thế này, làm sao mà nhà Lê Minh Nguyệt cũng như vậy, thật là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Lê Nhược Vũ bôi thuốc xong không tiện đi lại, Lê Minh Nguyệt lại điện thoại cho Hà Duy Hùng để Hà Duy Hùng đến bệnh viện đón họ.

Trời đã nhá nhem tối, sao sáng đầy trời, đèn đường cũng sáng kéo theo bóng dáng của hai người dài ra. Lê Minh Nguyệt đỡ Lê Nhược Vũ kêu cô chuyển bớt sức nặng lên người mình.

Cũng may là Hà Duy Hùng đến rất nhanh, vừa nhìn thấy Lê Nhược Vũ bước đi khập khiễng, không nhịn được liền nói đùa: “Sau này phải gọi là Tây Thi què sao?”

Lê Nhược Vũ nhướng mày: “Anh đang khen tôi hay là chê tôi?”

“Đương nhiên là tôi khen em là người đẹp rồi”

Hà Duy Hùng giả bộ kinh ngạc, thấy Lê Nhược Vũ cũng lười nói chuyện với mình, anh ta nhìn thẳng, ngẩng đầu nhìn chân Lê Nhược Vũ: “Làm sao vậy?”

Lê Minh Nguyệt đang định nói lại bị Lê Nhược Vũ vội vàng ct ngang: “Tôi sơ ý bị ngã”

Tuy Lê Minh Nguyệt khó hiểu, nhưng cũng không sửa lại lời Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ nói như vậy chắc có lý do của mình, cô tin cô ấy.

Hà Duy Hùng biết Lê Nhược Vũ không phải bất cẩn như vậy, nhưng anh ta không muốn nói, cũng không hỏi cô nữa, thay vào đó quay đầu nhìn Lê Minh Nguyệt, đôi mắt thâm trầm thản nhiên.