Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 880




Chương 887

Cha Lâm nghe một lúc, cũng hiểu được đại khái, chính là đứa trẻ của nhà họ Trần? Ông đã sớm giao công ty cho Lâm Minh, nhưng không có nghĩa là ông nhàn rồi cả ngày.

“Lâm Minh”

Cha Lâm nhìn anh rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao không đi kiểm tra camera ở bệnh viện? Hai con ở đây cãi nhau cũng có tác dụng gì chứ, mà tiện thể mẹ con chắc cũng phải đến bệnh viện một chuyến”

Lời nói của cha Lâm không hề bênh vực ai, cũng không đưa ra kết luận thay cho bọn họ, chẳng qua chỉ vừa vặn khiến bọn họ đồng ý.

Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ, cuối cùng anh cũng hiếu, sự tin tưởng mà Lê Nhược Vũ dành cho.

Trần Hi Tuấn không phải là ít. Nếu như không phải thật sự nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không tin Rốt cuộc thăng nhóc Trần Hi Tuấn này có cái gì tốt chứ? Lâm Minh nẳm chặt tay, trong lòng tràn đầy tức giận không tìm được chỗ nào phát tác.

Hoàng Ánh vẫn luôn không muốn đi kiểm tra, nói như thế nào cũng muốn đợi Lâm Minh trở lại Thật ra cha Lâm biết, bà sợ bà thật sự có bệnh gì đó nặng, nhưng cuối cùng Lâm Minh sẽ đều vì chuyện của Lê Nhược Vũ mà hận bà.

Từ nhỏ Lâm Minh đã có chủ kiến của riêng mình, chuyện đã nhận định sẽ không dế dàng thay đổi, đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất mà ông yên tâm giao công ty cho Lâm Minh Hòa Phong, Hạ Ly ở lại nhà, dù sao thì bệnh iện cũng đông người phức tạp, bọn nó là trẻ con, đến đây lại đi lạc thì rất rắc rối, cho nên để lại nhà cho bảo mẫu nhà họ Lâm trông coi.

Nhưng Lê Nhược Vũ vấn luôn dặn dò bọn nó là không được chạy ra ngoài chơi, hai đứa trẻ luôn miệng đồng ý, lúc này Lê Nhược Vũ mới cùng bọn họ đi ra ngoài, về chuyện của Lâm Niệm Sơ, trong lòng cô vẫn luôn sợ hãi.

Nhà chính của nhà họ Lâm của rất nhiều hoa cỏ, nhưng không có nhiều thứ để chơi, Hạ Ly không biết đã trốn người bảo mẫu ở lại từ khi nào, đi ra ngoài dạo chơi, vậy mà lại tự mình chạy đến vườn hoa phía sau.

Lâm Niệm Sơ đang chơi bóng ở đấy, ảo não không vui, quả bóng rổ từ trên không đập xuống, kêu “bộp” một tiếng rồi nảy lên, đúng lúc nảy đến trước mặt Hạ Ly. Hạ Ly nhìn quả bóng rổ trước mặt, giơ tay muốn ôm lấy quả bóng, nhưng quả bóng khá to, cả người Hạ Ly phải bổ nhào đến.

Không dễ gì mới ôm được quả bóng, nhưng chưa đi được mấy bước lại rơi ra, cục thịt nhỏ không vui, trực tiếp dùng đôi tay đầy thịt của mình lăn bóng rổ.

Lâm Niệm Sơ nhìn thấy một “quả bóng lớn”

trắng trẻo mềm mại chạy đến trước mặt mình, rõ ràng chưa đi được mấy bước mà Hạ Ly đã mệt chảy đầy mồ hôi, chu miệng tò mò nhìn Lâm Niệm Sơ, giọng nói mềm mại: “Đồ của anh rơi này”

Lâm Niệm Sơ không nói gì, kỳ lạ nhìn bé gái giống như một công chúa này.

Cô bé là ai? Sao lại đến nhà họ Lâm?

“Em tên là Hạ Ly, còn anh thì sao?” Gần đây Hạ Ly ở Hà Nội đã lâu, mặc dù hai từ tiếng Việt này nói rất lạ nhưng vẫn có thế khiến người khác hiểu.

“Hạ Ly?” Lâm Niệm Sơ thấp giọng lặp lại, dường như cậu bé đã từng nghe người lớn nhắc đến cái tên này, mà cậu bé lại không thể nhớ ra, cô bé đáng yêu trước mặt chính là bé gái mà cậu đã từng gặp lúc trước.

“Có phải anh đang không vui không?” Hạ Ly lắc lư đi đến bên cạnh Lâm Niệm Sơ, bắt chước tư thế ngồi ôm chân trên cỏ của cậu bé, quả bóng kia nặng quá, cô bé đã mệt đến nỗi thở hổn hển rồi.