Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 829




Chương 832

Nhưng Trần Hi Lam lại nhạy cảm nằm bắt được ba chữ đó. Cô ấy cản chặt rằng, Lê Nhược Vũ nói dối với cô.

Nếu không thì tại sao lần đầu tiên cô gặp được Hạ Đông Quân lại có thể gọi ra cái tên đó một cách thuận miệng như vậy chứ, hơn thế nữa ánh mắt nhìn Lê Nhược Vũ của Hạ Đông Quân đó quen thuộc quá đi Cô ấy không biết người khác là như thế nào, nhưng ánh mắt nhìn Lê Nhược Vũ của Hạ Huy.

Thành giống hệt với lại ánh mắt của anh trai của cô ấy – Trần Hi Tuấn nhìn Lê Nhược Vũ, nó thâm tình đến mức nhức mắt.

Nhưng cô ấy không suy nghĩ ra được, tại sao Lê Nhược Vũ lại phải lừa gạt cô ấy? Trần Hi Lam căn chặt răng của mình, trong lòng của cô ấy đột nhiên hồn loạn lên hẳn.

Trước khi Trần Hi Lam quen với Hạ Đông Quân, cô ấy chưa từng nghĩ đến việc cô ấy cũng có một ngày phải cau mày lại với tình yêu, lúc đó cô ấy thật sự cảm thấy nó khó tin đến mức đáng sợ.

Trần Hi Lam đột nhiên cảm thấy đôi mắt của mình rất cay, cô ấy cắn chặt môi của mình, cô ấy hiểu được người phụ nữ Hạ Đông Quân yêu chính là Lê Nhược Vũ, nhưng rốt cuộc tại sao Lê Nhược Vũ lại phải gạt cô ấy?

Thậm chí còn giả vờ dáng vẻ không quen biết Hạ Đông Quân ở trước mặt cô ấy, cô cảm thấy cô nực cười sao? Hay là đang cảm thẩy thương thay cho cô ấy?

Người mà cô ấy muốn có được cũng không có được lại thuộc về người thương thay cô ấy và cũng là người mà cô chẳng thèm để tâm đến.

Hạ Đông Quân nhìn thấy bóng lưng của Lê Nhược Vũ càng đi càng xa, cái muỗng cà phê ở trong tay của anh ấy cũng không cẩn thận mà rơi xuống dưới đất và vang lên một tiếng bế rất giòn.

Và cùng với trái tim của Trần Hi Lam cũng rơi vào trong bãi cái lún rất sâu…

Lâm Minh đến rất nhanh, cô gấp rút ngồi lên xe nhưng Lâm Minh lại nghiêng người đến chỗ của cô và cách mặt của cổ không đến một gang tay, hơi thở nóng rực cũng như đang cố tình phun vào mặt của cô.

Lê Nhược Vũ liền đen sầm cả mặt, cô tưởng rằng anh lại muốn làm những chuyện không thể miêu ta được: “Con trai của anh vẫn còn ở bệnh viện!”

“Ừm” Lâm Minh nhẹ nhàng gật đầu nhưng vẫn không rời xa cô, ngược lại anh còn đến sát hơn nữa, khoảng cách giữa hai người ám muội đến mức có thể tạo ra tia lửa, Lê Nhược Vũ sợ hãi mà để tay lên trên cửa xe.

“Xong rồi” Lâm Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, tâm trạng của anh cũng vui vẻ hơn hẳn và dễ tính giải thích với Lê Nhược Vũ: “Anh không biết suốt ngày cái đầu óc của em suy nghĩ cái gì đấy, không một lần nào nhớ thắt dây an toàn cả” Lâm Minh bặm môi lại mỉm cười, dùng chiêu này để đối phó với lại Lê Nhược Vũ thực sự là không dính bẫy một lần nào cả.

Nếu như có thể anh lại hi vọng rằng Lê Nhược Vũ mãi mãi không nhớ thắt dây an toàn, anh lại càng muốn thắt dây an toàn cho cô suốt đời này.

Lê Nhược Vũ liền đỏ ửng cả mặt lên, nhưng tư thế ám muội như vậy, chỉ cần Lâm Minh đột nhiên nóng điên đầu lên, anh sẽ không quan tâm đến là họ đang ở đây với lại bây giờ là lúc nào.

Đương nhiên là cô sẽ suy nghĩ sai lệch đi mà.

“Đi thôi, không phải là Hòa Phong vần còn ở bệnh viện sao?”

Lâm Minh nhếch môi lên, nhưng anh vẫn cố gắng nhịn không cười mà nhìn Lê Nhược Vũ, giọng nói hơi chua: “Em còn nhớ quan tâm đến Hòa Phong à?”

“Lâm Minh!” Lê Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, cô biết được anh đang trách cô bỏ đi không nói một lời nào và bỏ rơi Hòa Phong ở đây: “Anh chắc chắn Hòa Phong là con của chúng ta chứ?”