Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 770




Chương 773

Hình như cô đã từ rất lâu rồi không nghiêm túc nhìn nhận Lâm Minh.

“Sao vậy? Đột nhiên phát hiện ra chồng của mình quá đẹp trai, bị mê mẫn luôn rồi đúng không?” Lâm Minh cười tan chảy cô, rồi đưa phần cháo còn thừa cô chưa ăn hết lên miệng, ăn một cách ngon lành.

Trong lòng Lê Nhược Vũ hỗn loạn trăm bề, hình như bệnh sạch sẽ của Lâm Minh khi ở trước mặt cô đều không phải là vấn đề gì to tát.

“Đúng là rất đẹp trai” Lê Nhược Vũ nhìn đôi mắt đang cười của Lâm Minh, nghĩ một lúc rồi cười nói.

Lâm Minh vốn dĩ chỉ là nói đùa thôi, nhưng khi nghe Lê Nhược Vũ trả lời bản thân như vậy lại có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia khó hiểu.

Dường như phải qua một lúc mới định thần lại, ho nhẹ một tiếng.

“Bây giờ anh không cần đến công ty sao?”

“Em muốn anh đi sao?”

“Không phải..” Lê Nhược Vũ không ý thức bản thân nói gì, lại đột nhiên cảm giác chỗ nào đó không đúng, lập tức giải thích: “Em chỉ nghĩ rằng ở công ty chắc là có nhiều việc phải giải quyết lắm”

Lâm Minh cũng nghiêm túc gật đầu: “Đúng là công việc rất nhiều.” Lâm Minh dừng một lúc rồi lại múc thêm một thìa cháo, ánh mắt đầy tình ý nhìn Lê Nhược Vũ: “Nhưng mà không có gì quan trọng hơn em..”

Lê Nhược Vũ đột nhiên không biết nói gì nữa, cúi gẫm mặt xuống.

Lâm Minh cũng cười đùa và không nói gì thêm, nhưng mà lớp băng lạnh giữa hai người hình như bị bát cháo này hâm nóng lại rồi.

Nhưng ở một góc khác, Hạ Ly ở trong nhà lại khóc lóc oa oa lên, đã nhiều ngày cô bé không, gặp Lê Nhược Vũ rồi, đến cả cha cũng không nhìn thấy, hôm nay người phụ nữ xấu xa giành đồ chơi của cô bé chắc lại chạy đến tìm cha rồi đấy.

Ôn Hòa cảm thấy bản thân không có gì sai, cô chỉ là muốn vì bản thân đấu tranh một lần, ba năm này cô luôn ở cạnh Lâm Minh, bên cạnh Lâm Minh ngoài cô ra cũng chẳng có người phụ nữ nào khác, cô ở trong lòng Lâm Minh đáng lế ra phải có gì đó đặc biệt mới phải chứ?

Nhưng Lê Nhược Vũ vừa xuất hiện liền phá vỡ tất cả mọi thứ, cô nào cam tâm?

Ôn Hòa vừa bước nào Phong Linh Đàm lại chỉ thấy má Trần đang trông mấy đứa trẻ, không ngờ rằng cô bé kia cũng có mặt, buộc tóc hai chùm phúng phính dễ thương làm sao, nhưng mà Ôn Hòa làm sao có thể để mắt đến chứ.

Cô bắt đầu chất vấn má Trần, má Trần cũng chỉ có thể nói mấy ngày nay Lâm Minh đều không về nhà, túc trực ở bệnh viên chăm sóc cho bà chủ.

“Bà chủ?” Điều Ôn Hòa quan tâm không phải là bệnh viện, chỉ cần nghe đến hai chữ ‘bà chủ”

mặt mày liền biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Ly, ánh mắt chứa đầy căm hật Khác hoàn toàn so với dáng vẻ hiền lành, dịu dàng khi ở trước mặt Lâm Minh.

Trẻ em vô cùng đơn thuần lại, vô cùng nhạy cảm, Hoà Phong, Tiểu Cảnh nhanh chóng chản ngay trước mặt Hạ Ly, khiến Ôn Hòa càng thêm tức giận Những đứa trẻ này là cô chứng kiến lớn lên từng ngày, nhưng lại không bảng một người mẹ tàn nhãn bỏ rơi bọn chúng rồi lại đột nhiên quay trở về?

Nhưng cô cũng không dám làm gì Hạ Ly, lời nói của Lâm Minh vẫn còn vang vọng bên tai cô u còn có lần sau thì…

“Chúng nó bị thương ở đâu, cô cũng phải bị thương y như vậy.”

Ôn Hòa càng nghĩ, trong lòng càng tức giận, bước tới định ôm lấy Hạ Ly, muốn xem xem cô bé có chỗ nào đặc biệt, dựa vào đâu mà vừa xuất hiện lại có thể cướp đi tất cả những thứ thuộc về cô?

Cô tự cho mình đúng, cô rõ ràng rằng, rõ ràng là sắp có được Lâm Minh rồi mà.