Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 685




Chương 687

Anh hết lần này đến lần khác tự nhủ không nên nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, mấy ngày nay quan hệ của bọn họ rõ ràng đã trở nên tốt hơn, Lê Nhược Vũ yêu anh nhiều như vậy chắc chắn cô sẽ không rời đi Nỗ lực đè nén tâm trạng luống cuống của mình, Lâm Minh miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Bà chủ đâu?”

Thím Nguyệt nói: “Lúc nấy bà chủ nói ở trong nhà mãi cảm thấy hơi buồn, rồi dẫn cô chủ cùng nhau đi dạo. Đến bây giờ vẫn chưa thấy bà chủ và cô chủ quay trở lại”

Lâm Minh sắc mặt tái nhợt: “Cô ấy đi ra ngoài khi nào?”

“Ông chủ vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì bà chủ mới ra ngoài” Thím Nguyệt sắc mặt hoảng sợ, không khỏi giải thích: “Bà chủ có thể gặp chuyện gì đó ở trên đường cho nên mới chưa trở về. Lúc đi ra ngoài, bà chủ cũng không mang theo gì khác mà chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ.

Lâm Minh hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, tay cầm điện thoại run rẩy Trong một giây tiếp theo, một tiếng chuông quen thuộc vang lên trong phòng, khiến anh hoàn †oàn tuyệt vọng.

Thím Nguyệt nói: “Bà chủ đi rất vội cho nên chắc là để quên điện thoại ở nhà.”

Làm sao cô có thể quên điện thoại di động được chứ?

Rõ ràng là cô không muốn mang nó theo.

Bởi vì cô biết di động anh đưa cho cô có định vị, chỉ cần cô cầm theo điện thoại di động, anh chắc chắn sẽ biết cô đi đâu Lần này, thái độ của Lê Nhược Vũ thay đổi quá nhiều, anh cho rằng cô nhân nhượng vì con cái, nhưng anh không ngờ rằng đây chỉ là chiến lược trì hoãn của cô.

Ôm lấy Hòa Phong, Lâm Minh đá tung cánh cửa và trở về phòng ngủ của họ, anh mở cửa tủ và mở ngăn kéo. Anh thấy tất cả những thứ mà anh mua cho cô đều ở đây, cô không mang theo bất cứ đồ vật gì theo ngoài các loại giấy tờ tùy thân của cô Khi tìm thấy bản thỏa thuận ly hôn có chữ ký của cả hai ở ở đầu giường, Lâm Minh ôm Cậu bé, sắc mặt và tâm trạng của anh như chìm xuống đáy cốc.

Mọi hy vọng đều tan tành, Hòa Phong vẫn ở lại, nhưng cô lại mang theo Hạ Ly đi cùng và chỉ để lại một bản thỏa thuận ly hôn. Điều này chứng †ỏ cái gì, không cần nói cũng biết Lâm Minh nảm chặt tay, vẻ mặt u ám đến đáng sợ Cô biết mọi thứ… cô đã biết tất cả mọi thứ Một tay ôm Hòa Phong, tay còn lại cầm chắc tờ thuận tình ly hôn,rồi đưa nó ra trước mặt.

Phần kí tên có cả chữ của 2 người Mà chữ kí này lại đúng là chữ kí của anh, anh nhận ra đây chính là nét chữ của mình Nhưng ngoài văn kiện của công ty ra, anh rõ ràng chưa ký bất cứ thứ gì, huống chỉ là ký tên cho Lê Nhược Vũ, sao anh có thể lố tay ký vào bản thỏa thuận ly hôn này được?

Lâm Minh ngồi xuống và bình tĩnh nhớ lại tất cả, trong nháy mắt anh liền xâu chuỗi được mọi việc và biết kết quả Là mẹ…Chính là mẹ đã giúp cô rời đi Anh đã kí mất một lúc, chính mẹ đã đưa giấy.

tờ cho anh, nói muốn mua thêm một vài ngôi nhà để sau này đi lại thuận tiện.

Đống tài liệu quá dày, anh không có thời gian thẩm định từng cái một, thậm chí còn không nghĩ rằng mẹ anh sẽ làm gì trên đó nên anh đã ký tên vào từng tờ một.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có những tập tài liệu khác trong đó, chứ đừng nói đến bản thỏa thuận ly hôn được giấu trong đó.

Là mẹ…

Chính là mẹ!

Cô và mẹ đã hợp tác với nhau và mẹ đã giúp đỡ cô Chỉ sợ hôm nay mẹ anh không phải bị thương ở chân, mà là cố tình tìm một cái cớ để giúp cô thoát thân.

Tại sao mẹ lại can thiệp vào cuộc sống của anh, anh đã làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao? !

Gân xanh trên tay nổi lên, Thiên Phong ngồi trong lòng anh vừa mới ngừng khóc thì lại khóc tiếp vì bị dọa sợ Lâm Minh ôm đứa nhỏ, hôn sâu lên trán cậu “Mẹ không cần chúng ta nữa, con đã sớm biết nên cứ khóc đúng không?”

Cậu bé không nói được, chỉ biết khóc.