Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 646




Chương 648

Lâm Minh hít sâu một hơi, đem những chuyện kia lật sang trang mới, không khiến cho mình nghĩ linh tỉnh nữa.

Chỉ cần cô không có chuyện gì, điều gì cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng Lê Nhược Vũ cũng không có chút nào là cảm động, ý cười châm chọc trong mắt ngày càng sâu, anh vẫn cho rằng, là chính cô không cấn thận ngã xuống vu oan cho Lâm Niệm Sơ sao.

Cô cần gì phải làm như vậy chứ?

Đối với cuộc hôn nhân này, cô sớm đã không có hy vọng gỉ, cỗ căn bản càng khổng muốn trả thù Lâm Niệm Sơ.

Thì ra ở trong lòng của anh, cô lại là một người như vậy.

Có thể cô không cam tâm, nếu quả như đứa con của cô xảy ra chuyện, Lâm Minh còn bình Tĩnh như vậy được sao?

Lê Nhược Vũ đồn tất cả dũng khí, cuối cùng, nói một lần dứt khoát: “Lâm Niệm Sơ nói, sẽ giết con của tôi. Trong khi tôi hốt hoảng, mới dẫm vào quả táo. Tôi không có bị ngã, chỉ là va vào góc bàn một phát.”

Một đứa trẻ năm tuổi, lại thực sự sẽ nói những lời như vậy sao?

Hoàng Ánh không tin, không nhịn được nữa quát lớn với Lê Nhược Vũ, bị Lâm Minh kịp thời ngăn lại đúng lúc: “Mẹ, nếu như mẹ không phải đến thăm cô ấy thì đi ra ngoài trước đi! Thân thể cô ấy còn chưa có hồi phục!”

“Thân thể chưa có hồi phục là lý do ăn nói hàm hồ bậy bạ hay sao?”

Lâm Minh dừng một chút, mới chậm rãi mở Linh là người bệnh nên eó chút hồ Lê Nhược Vũ hoàn toàn mất hết hy vọng đổi với Lâm Minh, nụ cười của cô càng sâu hơn, tâm trang lai càng thê lương hơn, Anh thà rằng tin tưởng đứa bé kia, cũng không tin chính cô…

“Cũng phải thôi, con của tôi, tồn tại cũng chỉ là đế ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ mà thôi. Nếu.

như ghép tủy thành công, dù sao cũng cần phải sớm mổ bụng lấy tủy cấy ghép giải phâu cho Lâm Niệm Sơ. Hiện tại tôi sinh non, đúng theo như dự đoán của các người, các người căn bản là cũng không để tâm…”

Hoàng Ánh bị lời trách vấn của cô làm cho đỏ mặt.

Lâm Minh biết cô để bụng cái gì, có thể trước giờ cô năm bắt trọng điểm luôn không đúng.

Anh nhịn lại tính khí của mình nói: “Nhược Vũ, anh nói với em lần cuối cùng, cho dù em có nghe lọt hay không, anh cũng chỉ nói điều này một lần cuối cùng, cho nên, lúc này đây, em hãy nghe kỹ.”

Ánh mắt cô nhìn anh chờ anh mở miệng.

“Lâm Niệm Sơ cho tới bây giờ cũng không phải người anh để tâm đến, người anh để ý đến chỉ có em, tiếp đến chính là đứa bé trong bụng em. Cho nên, khi sinh non em nói muốn giữ lại đứa bé, anh làm thế nào cũng không đồng ý được. Lâm Niệm Sơ anh cũng sẽ đưa đi, vì vậy em căn bản không cần phải đổ chuyện này lên người Lâm Niệm Sơ”

“Đụng vào… người Lâm Niệm Sơ..” Cô dửng dưng lặp lại lời anh nói, mỗi một chữ như một lưỡi kiếm tà ác đâm vào trái tim cô.

“Anh biết em rất để ý đến sự có mặt của Lâm Niệm Sơ, anh biết cảm giác của em, anh cũng có thể hiếu được. Nhưng em thật sự không cần phải lãng phí tình cảm của mình để gây áp lực cho anh như vậy đâu. Cho dù em không làm gì cả thì anh.

cũng nhất quyết phải đưa Lâm Niệm Sơ đi. Có điều thằng bé vẫn chưa hết thời gian theo dõi nửa năm nên anh mới không nhắc gì tới chuyện này, nhưng anh đã liên hệ làm hộ chiếu cho thẳng bé để nó đến bệnh viện ở nước ngoài, chỉ đợi hết thời gian theo dõi là sẽ lập tức đưa nó đi ngay”