Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 623




Chương 625

Tất nhiên phải nói không.

Nếu nói lần đầu gặp mặt trên đường phố ở nước Pháp đã có cảm giác động lòng thì sau khi biết cô ấy là hoa đã có chủ, cảm giác động lòng ban đầu đã chuyển thành cảm kích và ngưỡng mộ.

James lộ ra ý cười và hỏi con trai: “Không thích mà trong nhà lại có ảnh tạp chí cỡ lớn của cô gái kia sao?”

Trần Hi Tuấn nhíu mày: “Cha, đó là tác phẩm của con, cũng chỉ là công việc thôi.

James nheo mắt: “Nói là thích thì cũng không có vấn đề, dù sao thì yêu cái đẹp cũng là bản chất của con người.”

“Cha!” Khuôn mặt thành tú mà đẹp trái của Trần Hi Tuấn lộ ra một chút khó chịu. Cậu ta hiểu những nguyên tắc cơ bản nhất của việc làm người.

Phá vỡ cuộc hôn nhân nóng bỏng và tước đi hạnh phúc của người khác không khác gì so với một tên cướp.

James yêu con trai mình và biết rằng con trai mình có đạo đức cao đẹp giống như mẹ nó, vì vậy ông ta đã giơ tay và đầu hàng: “Được rồi, cha chỉ đùa chút thôi”

“Không vui chút nào” Trần Hi Tuấn đau lòng xoay người rời đi James dang hai tay, không có cách nào làm khó dễ cho con trai mình Trần Hi Lam nhìn cha mình, rồi nhìn anh trai, và cuối cùng nhìn vào đôi tay của mình đã chạm vào bụng của Lê Nhược Vũ, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đặt Lê Nhược Vũ cẩn thận trên ghế phó lái nhưng Lâm Minh không đi ra ngoài, mà chen người mình vào thẳng vào ghế phó lái cùng với cô.

Chỗ ngồi của chiếc xe hạng sang này vốn rất rộng, nhưng sự hiện diện của một người đàn ông cao lớn và một phụ nữ đang mang thai trong ghế trông có vẻ khá là chật chội âm Quân! Không thị tay trắng nõn và mảnh mai của Lê Nhược Vũ giơ lên đẩy ngực Lâm Minh, cố gắng tạo khoảng cách với anh.

Nhưng Lâm Minh không những không buông cô ra, còn trực tiếp điều chỉnh vị trí chỗ ngồi, khiến cô suýt nữa näm ngửa ra ghế.

Anh bắt nạt người, vén vạt váy rộng lên đến tận bắp đùi, lòng bàn tay nóng bỏng mò mẫm từ dưới hướng lên trên thăm dò, cuối cùng sờ lấy chiếc bụng tròn trịa không chút rào cản của cô.

Cơ thể dán sát vào nhau.

Lê Nhược Vũ giơ chân lên, định đá anh văng ra nhưng không được.

Cô chỉ có thể tức giận mãng: “Anh là cầm thú sao? Em còn đang mang thai! Bỏ em ra:”

Lâm Minh ngẩng đầu lên, cong môi cười, nhưng ý cười chưa từng chạm tới đáy mắt: “Em nghĩ anh muốn làm gì?” Anh chỉ muốn cảm nhận được động tác của thai nhĩ.

“Trong mắt em, anh là loại người như thế sao?

Động dục mọi lúc mọi nơi, không để ý đến thân ‘thể của em và đứa bé mà làm loại chuyện kia?”

Lê Nhược Vũ nhận ra mình đã hiểu lâm, cô mím môi không nói gì Đó là bởi vì anh đã có tiền sử, cả người đầy tật xấu, cô sẽ nghĩ về cái hướng kia theo bản năng.

Anh nhẹ giọng cười trào phúng.

Cô không kháng cự nữa, cũng thuận thế ghé mắt vào bụng mình, lòng bàn tay nóng hổi áp vào bụng, anh khẽ thì thầm, còn cách lớp vải nhẹ nhàng hôn: “Bé con, cha là cha con”

Chỗ ngồi bằng phẳng, Lê Nhược Vũ ngả người ra sau dựa vào, ánh mắt vừa hay dừng trên đỉnh đầu của anh.