Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 540




Chương 542

Gô ta đang nằm tay Niệm Sơ cho nên cô ta tăng thêm chút lực. Ngay lập tức, Lâm Niệm Sơ hiểu ra điều gì đó, thăng bé nhanh chóng chạy về phía Lâm Minh.

Lâm Minh đang ngồi ở mép giường bệnh, cho nên bé chạy đến và ôm lấy cánh tay của Lâm Minh rất dễ dàng, miệng bé không ngừng gọi cha.

Lâm Minh tức giận hất tay bé ra rồi nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc đầy vẻ chán ghét và nói: “Mau dắt nó ra ngoài nếu không tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nó nữa!”

Tuy biểu cảm trên gương mặt của Lâm Thùy Ngọc đầy lo lắng nhưng tốc độ đi đến dắt đứa bé này đi rất chậm.

Lâm Niệm Sơ thấy Lâm Minh không thích bé một chút nào và còn muốn đuổi bé đi thì bé lập tức nghĩ ngay đến những lời mà Lâm Thùy Ngọc đã nói với bé.

Nếu cha không thích bé thì bé sẽ chết. Bé không muốn chết.

Lâm Niệm Sơ ôm Lâm Minh không chịu buông ra, bé bỗng khóc ré lên, bé vừa khóc vừa mắng Lê Nhược Vũ: “Đồ người phụ nữ xấu xa, cô trả mẹ lại cho tôi! Cô trả cha lại cho tôi!

Tôi không muốn chết, cô đứng có tranh giành cha với tôi!”

Lê Nhược Vũ đau cả đầu do tiếng khóc ré lên của đứa trẻ. Hơn nữa, đứa trẻ kia còn không ngừng gọi cha, trong đầu cô nổ tung một tiếng.

Không quan tâm đến vết thương ở trên người, cô khó khăn ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đang khóc của Lâm Niệm Sơ không chớp mắt: “Cháu nói…cháu nói cái gì? Cháu vừa mới nói ai là cha của cháu?”

Lâm Niệm Sơ hung dữ trừng mắt nhìn Lê Nhược Vũ, nước mắt nước mũi đầm đìa: “Ông ấy là cha tôi, ông ấy là cha tôi! Cô là người xấu! Muốn cướp cha của tôi đi!”

Cả thân thể và trái tim của Lê Nhược Vũ đều run lên.

Đây là con của Lâm Minh, đứa trẻ này lại là con của Lâm Minh…

Trách không được đứa trẻ này luôn luôn đối đầu với cô…

Hoá ra nó lại là con của Lâm Minh.

Nếu như Lâm Thùy Ngọc là mẹ của đứa trẻ này, vậy thì những lời trước kia Lâm Minh thề son sắt nói với chính bản thân mình, tất cả đều là nói dối.

Anh ấy không những chạm vào Lâm Thùy Ngọc, mà còn chạm vào từ rất nhiều năm trước.

Nếu không thì làm sao có thể có một đứa bé lớn như thế này.

Lê Nhược Vũ đau khổ hét lớn: “Lâm Minh, anh đã từng nói rằng sẽ không lừa em, nhưng anh lại lừa em hết lần này đến lần khác”

Con của anh ấy cũng đã lớn như vậy, tuổi của đứa trẻ này còn lớn hơn thời gian mà hai người bọn họ kết hôn, vậy thì cô là gì đây!

Cô là gì trong mối quan hệ này đây!

“Anh nói cho em biết, rốt cuộc thì em là gì?” Trách không được Hạ Tư Duệ lại nói cô sống giống như một con chim hoàng yến nơi giống như thế này, cô cũng có con chim hoàng yến đâu.

Chuyện mà tất cả mọi người đều biết, lại chỉ có một mình cô mơ hồ không hiểu rõ.

“Lâm Minh, tại sao vào lúc em đã đặt tất cả mọi thứ của em, toàn tâm toàn ý vì cuộc hôn nhân này thì anh lại làm ra chuyện như vậy với em! Trái tim em không phải sắt đá, em cũng cảm thấy đau! Tình yêu của anh cũng không phải thuốc có thể trị bách bệnh, em cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi!”

Gương mặt của Lê Nhược Vũ trằng bệch không còn chút máu, tái nhợt mỏng manh như một tờ giấy trắng.