Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 510




Chương 512

Lâm Minh ôm cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Em vô tình gặp Hà Duy Hùng, nợ anh ấy một bữa cơm rất lâu rồi, hôm nay có dịp trả lại cho anh ẩy” Không biết tại sao, trong tiềm thức Lê Nhược Vũ không muốn nói cho anh biết là cô đi bệnh viện.

“Mời cậu ấy ăn một bữa cũng rất tốt” Lâm Minh nói.

Cô ôm đầu anh, quan tâm nói: “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Có phải do anh không được khỏe không?”

“Đúng vậy, anh không được khỏe khi không ở bên em”

Anh nói chuyện tình yêu ngày càng lưu loát Động tác trên tay cô có chút dừng lại, cô ngập ngừng hỏi: “Vậy ngày mai em cùng anh đến công ty, được không?”

Anh trâm ngâm một chút rồi nói: “Qua đợt này đị”

Nhìn biếu hiện của anh càng làm cho cô khẳng định là anh có điều gì đó muốn che giấu mình, nhưng Hà Duy Hùng nói đúng, Lâm Quan đã bảo vệ bản thân mình nên sẽ không làm chuyện gì để làm tổn thương mình đâu.

€ô suy nghĩ một chút, rồi trêu chọc anh: “Anh gần đây có vẻ rất bận rộn, nói là đi công ty, nhưng anh thường không có mặt ở công ty. Anh đi đâu vậy? Không phải ra ngoài ăn vụng chứ?”

Lâm Minh thích nhất là đáp lại loại lời nói mơ hồ này, anh năm tay cô đưa xuống dưới người: “Em đến kiểm tra, sờ xem có sạch sẽ hay không, có giống như lúc sáng nay không?”

Lê Nhược Vũ muốn thu tay lại, nhưng đáng tiếc là sức cô không bảng.

Người đàn ông này, tại sao nói cái gì anh cũng có thể nghĩ như vậy chứ? Có vẻ anh về đã lâu rồi, đang mặc một bộ.

quần áo ở nhà, dây thất lưng buông lỏng, không chút ngại ngùng túm lấy tay cô rồi đưa vào Em sờ thử, xem có sạch sẽ không?”

Cô đỏ mặt, như vậy thì cô có thế chạm vào cái gì chứ? “Ừm, như vậy cũng không thể sờ rõ được.

Nếu em mà sờ thẳng vào thì sẽ rõ hơn. Em vản có thể ngửi thử xem có mùi nào khác trên đó không.”

Lâm Minh thích trêu chọc Lê Nhược Vũ kiểu vợ chồng thân mật.

Anh thích cảm giác gần gũi nhau, nếu trong lòng anh không thoải mái thì việc cơ thế hòa vào.

nhau có thể là một cách bù đắp tuyệt vời.

Cơ thể được dán chặt với nhau, ngay cả khi cách xa đến đâu, miễn là chỉ cần nhớ đến nhau, sẽ có một ngày ở cùng.

Lúc đầu Lê Nhược Vũ không có chút tình cảm nào với anh, chỉ cần anh ôm cô thật chặt, cô sẽ không bao giờ rời đi.

Thậm chí…

Anh đã mác một sai lầm chết người trong quá khứ.

Cô đoán chác là anh muốn giở trò gì đó, cô vùi mặt vào ngực anh, lãm bẩm: “Đối chỏ đi, chỏ này không thể ngâm nước”

“Vào phòng tảm sao?” Anh nghĩ, làm trong phòng tắm vẫn còn nhiều tư thể mới có thể mở khóa.

Cô từ chối: “Không được, anh không được để lưng bị dính nước”

“Không có nước, nếu như em cho răng nó không sạch sẽ, anh sẽ cho em suy nghĩ nên làm sao để làm sạch nó đấy” Lâm Minh nói một câu lưu manh mà không đỏ mặt chút nào.